Chi tiết tin tức Cảm nhận từ khóa tu cho Tăng Ni tại Làng Mai Thái Lan 18:50:00 - 14/04/2018
(PGNĐ) - “Thảnh thơi để sống đời hạnh phúc”Chúng tôi vừa có mặt trong khóa tu dành cho người xuất gia mở rộng do Làng Mai Quốc tế Thái Lan (Thai Plum Village International Practice Center) tổ chức tại Pak Chong, tỉnh Nakhonrachasima với chủ đề “Khắp chốn thảnh thơi” từ ngày 16 đến 22-3-2018, cùng với hơn 300 vị Tăng Ni trẻ tham dự (bao gồm 200 Tăng Ni nội trú và 100 Tăng Ni từ các nơi quy tụ về).
Tại đây, là người tham dự, chúng tôi được nạp năng lượng hạnh phúc từ sự thảnh thơi trong mọi thời khóa…
Duyên lành nối tiếp Còn nhớ, tháng 4-2013, lần đầu tiên Làng Mai Quốc tế Thái Lan tổ chức khóa tu cho hơn 400 Tăng Ni về tham dự, chính lần đó tôi có duyên được tiếp xúc với Sư ông Làng Mai (Thiền sư Thích Nhất Hạnh) và Tăng thân để bắt đầu hành trình mới trong việc trải nghiệm hạnh phúc tâm linh và tìm ra hướng đi sáng đẹp trong cuộc đời. Hồi đó, Thiền sư còn khỏe, Người đã ngồi thật vững chãi, thật thảnh thơi để lắng nghe đại chúng cất cao giọng hát thiền ca qua bài: Đã về đã tới, Bây giờ và ở đây… ngay giữa khu đồi núi Pak Chong yên bình trong cái se se lạnh của những buổi sớm bình minh. Tôi đã may mắn ngồi ngay một góc phía sau lưng Thiền sư, nhắm mắt, tĩnh lặng và tận hưởng những phút giây nhiệm mầu trong sự an trú sâu - chậm với từng hơi thở vào ra một cách ý thức mà đại chúng đang truyền trao và thắp sáng. Những khoảnh khắc ấy đã thôi thúc tôi tìm hiểu nhiều hơn về pháp môn thực tập chánh niệm của Làng Mai do Thiền sư hướng dẫn; và mãi cho đến khi chính thức theo học tại Đại học MCU - Ayutthaya (cách 2 giờ đi xe tới Làng), tôi mới đủ duyên dành nhiều thời gian qua những kỳ nghỉ để thường xuyên về đây đảnh lễ vị Thầy khả kính, tiếp xúc, học hỏi nhiều hơn phương pháp thực tập và hành trì chánh niệm. Tuy nhiên, điều tôi trông chờ là về một khóa tu cho người xuất gia trẻ có duyên với pháp môn Làng Mai được tiếp tục mở ra để tôi được sống trọn vẹn trong lòng Tăng thân, được nuôi dưỡng và tưới tẩm thêm năng lượng yêu thương của tình huynh đệ. Đến khi hay tin có khóa tu thì lại rơi đúng vào những ngày thi cuối cấp nên tôi và cả những huynh đệ tại trường ai cũng lo sẽ không thể đồng hành và tham dự; ấy vậy mà Làng đã mở ra một cơ hội mới khi chấp nhận cho chúng tôi được xuống trễ. Sau đó, may mắn khác là chúng tôi được thi sớm hơn dự kiến - duyên lành hội đủ, những học Tăng tha phương lại có mặt đúng vào ngày khai khóa tu mở rộng 2018 tại Pak Chong... Bên một gia đình Lần trước (2013) tôi thuộc gia đình Cây Chùm Ruột, nay tôi được xếp vào gia đình Cây Mai với những vị thầy, sư cô trẻ - tuy lạ mà như quen. Ngay trong buổi pháp đàm chia sẻ đầu tiên về những khó khăn và vướng mắc trên bước đường tu học tại trú xứ của mình do Sư cô Hạnh Liên làm trưởng nhóm, sau ba tiếng chuông chánh niệm thì 15 thành viên trong gia đình Cây Mai ai cũng từ từ mở lòng để sẻ chia, tâm sự về những khó khăn, những nội kết trong lòng đã để dành bấy lâu nay. Có lẽ do ai cũng “Vì tu mà đến”, từ ba miền Bắc - Trung - Nam đều có mặt, ngồi lại với nhau như một gia đình để học hỏi, làm mới và tiếp thêm những bài học quý giá trên bước đường học tu nên ai cũng mở lòng nhằm thảnh thơi, bắt đầu cho những chặng đường xa - đang đợi. Ở gia đình Cây Mai có thầy Pháp Sứ - là vị thầy thị giả thân cận của Thiền sư, thầy ít nói nhưng đầy uy nghiêm, vững chãi mà nhẹ nhàng trong từng oai nghi. Do vậy, mỗi lần nhìn thấy thầy là tôi cứ liên tưởng đến hình ảnh của Đức Thế Tôn đang ngồi vững chãi như núi xanh, nở một nụ cười hàm tiếu trên đôi môi hồng mà tiếp nhận đám cỏ khô cúng dường của chú bé chăn trâu Cát Tường (Svastika) trong tác phẩm Đường xưa mây trắng của Thiền sư. Tôi thấy rõ hơn nơi thầy có bài học không lời của những người xuất gia, không phải từ những sự kiểu cách, gắng gượng bên ngoài mà phải được tô bồi và rèn luyện ngay chính từ bên trong của sự khiêm cung giản dị, như tôi thường quan niệm: Bình an chính là tài sản lớn nhất của người xuất gia tu học. Trong tình Tăng thân Gia đình Cây Mai chúng tôi được đi làm vệ sinh chung, được phân loại rác, được ăn chung và cùng đi chơi chung ở đồi hoa hướng dương trong “ngày làm biếng”. Chúng tôi đã cùng ngồi có mặt bên nhau để tập hát những bài thiền ca như Để Bụt thở, để Bụt đi, Hạnh phúc là đây… và chơi những trò chơi dân gian mà tôi từng được chơi từ hồi còn nhỏ xíu. Những lúc như vậy, ai cũng vui tươi, cũng cởi mở hết lòng, vì ở đó chỉ còn lại hai từ Tăng thân là duy nhất để có thể hiểu và dung thông trong một mãnh lực vô hình mang tên ý thức. Người xuất gia chúng tôi luôn thầm hiểu: ở quyền lực thì người ta dùng cái tôi (ngã) để biểu hiện, còn ở đạo lực thì phải dùng tình thương và lòng từ để đối đãi. Từ gia đình Cây Mai, tôi đã kết duyên thêm được những người huynh đệ có cùng một hướng đi và lý tưởng, chúng tôi đã cùng có mặt cho nhau trong những cuộc hẹn hò ở mỗi buổi sớm mai tại đồi An Bang để uống trà và ngắm bình minh bằng im lặng hùng tráng và “an bình an” trong từng nụ cười, hơi thở nhẹ với tách trà đầy khói được ôm trọn trong lòng đôi bàn tay hoa sen trước khi bắt đầu thời công phu thiền tọa, thiền hành chung với đại chúng. Thật sự tôi rất ít khi xúc động đến rơi lệ chỉ vì cảm thấy mình hạnh phúc, nhưng ở khóa tu này, tôi đã nhiều lần không thể cầm được dòng nước mắt hạnh phúc, vì thấy mình được dự phần vào gia đình của Tăng thân, của những người con Thích tử, hòa cùng dòng chảy bất diệt của giáo pháp thiêng liêng mà chư Phật, chư Tổ đã truyền giữ. Giác Minh Luật
Bình luận
Gửi bình luận của bạn
|
Tin nhiều người đọc Danh bạ website Phật giáo Sự kiện - Hội thảo
Đăng ký bản tin |