Chi tiết tin tức

Hết giận bố khi đọc bài kinh Vu lan

16:36:00 - 13/09/2017
(PGNĐ) -  Tôi nhớ năm 16 tuổi, cái tuổi bắt đầu biết cảm nhận suy tư về cuộc sống, mỗi lần bố mẹ cãi nhau là mỗi lần mình tổn thương, mỗi lần bố đánh mẹ là mỗi lần làm tôi thêm xa lánh và nỗi sợ hãi, ghét bố cứ thế lớn dần lên.

thanhluc.jpg
Tác giả (giữa) cùng với bố mẹ - Ảnh: NVCC

Lần đó, bố mẹ và tôi đuổi vịt lên đồng, chiếc xe máy chạy qua, đàn vịt sợ hãi lao tứ tung, bố mẹ chạy hầm hập dưới ruộng vật lộn với chúng, càng hối càng đuổi thì nó càng thêm hoảng, đón đằng này nó chạy đường kia làm nát hết lúa nhà người ta. Bố giận lắm, giận vì bất lực, mặt bố đỏ hừng hực, bố hét lên giận dữ lia gậy rầm rầm không thương tiếc, vịt bị hất lên rơi xuống nằm giãy giụa. Cơn giận vẫn chưa ngắt, bố quay sang cằn nhằn mẹ bằng những lời nói gay gắt không kiểm soát, mẹ cũng giận, mẹ nhịn không nổi và bố bùng lên như muốn nổ tung. Trong phút chốc giận dữ quên mình, bố gồng vai vút sào về phía mẹ, không kịp tránh, mẹ khụy xuống ôm bụng không thốt nên lời đau đớn.

Tôi đứng trơ người chết lặng, tim thắt lại, một nỗi đau tê tái bao trùm như muốn nổ tung. Và từ đó khoảng cách của bố và tôi ngày càng mênh mông vời vợi.

Khi có duyên được gặp thầy và ngày vào chùa Huống (Thái Nguyên) tu, tôi vẫn còn giận bố.

Ở chùa tu thời gian, tôi thấy an lạc dần - vì mỗi ngày không phải giáp mặt với sợ hãi, không phải chứng kiến bố mẹ cãi nhau, không phải nín thở ngồi im thin thít khi bố say rượu chửi mắng, đập phá. Bố cũng hay gọi điện vì sợ tôi mới xa nhà nên chưa quen, vậy mà tôi vẫn ôm chặt những ký ức xưa nên có những lời nói trống không lạnh lẽo với bố, mặc dù mỗi lần như thế tôi thấy mình thật có lỗi.

Nỗi giận hờn vẫn đeo bám, cho đến một đêm tháng Bảy, tịch mịch an tĩnh, trong tiếng mõ trầm bổng du dương, từng câu từng chữ trong bài kinh Vu lan như dòng nước mát cam lồ, thấm sâu, xoa dịu đi nỗi đau đã bao ngày làm tôi khô cằn, tôi như người chợt tỉnh cơn mê, bao nhiêu những giận hờn xa cách trong phút chốc hóa thành hư vô, hai hàng nước mắt khẽ lăn dài trên đôi má. Thấy thương bố mẹ vô cùng.

Kể từ khi hiểu ra, tôi thương bố mẹ nhiều hơn, tự nhủ sẽ không bao giờ làm bố mẹ phải buồn, học cách làm mới mình, từ những lời nói trống không, gắt gỏng, lạnh lẽo, thành những lời có đầu có đuôi, có ái ngữ thương yêu, lễ phép với bố. Cũng kể từ đó (có lẽ từ khi con trai bố xuất gia) bố thay đổi hoàn toàn, bố bỏ rượu - không còn những lần say quên mình như trước, bố ăn chay trường, không còn nói những lời thô tục, bố mẹ chẳng bao giờ to tiếng với nhau, nhà đổi nghề sang trồng rau và hoa, bố mẹ đỡ vất vả hơn trước phần nào.

Hôm vừa rồi về thăm nhà, kể lại câu chuyện giận hờn hồi đó với bố, trước mặt cả nhà bố nói lời xin lỗi: “Hồi xưa bố chưa hiểu, nên còn tham, còn muốn nhiều thứ quá nên nhiều khi làm khổ mẹ và các con, con và mẹ có tha thứ cho bố không”. Khi nghe bố nói như thế, ai cũng rưng rưng...

Thích Thánh Lực

Nguồn: GNO

Bình luận
Gửi bình luận của bạn

Danh bạ website Phật giáo
Sự kiện - Hội thảo
  • Về Thiền học khởi nguyên của Phật Giáo Việt Nam
  • Giới thiệu sách - Tìm người trong hơi thở
  • Chuyện xưa... mai trắng Hà thành
  • Đôi dòng xúc cảm
  • 108 Lời tự tại – Nâng cao phẩm chất cuộc sống
  • Ai trộm chuỗi tràng hạt của Phật?
  • Em nên đi tu hay lấy chồng?
  • Trần Nhân Tông – đức Vua, Phật hoàng của dân tộc Việt
  • Bình an giữa cuộc đời
  • Ăn và Đạo Pháp

Đăng ký bản tin