Chi tiết tin tức

Nghĩ đến hậu quả…

22:21:00 - 15/11/2019
(PGNĐ) -  Tôi thích thiên nhiên mây trời non nước nên cũng thích đi đây đó. Tôi cũng thích đi chơi (đi phượt) bằng xe máy nhưng sợ: mình đi lỡ không may bị tai nạn hay gì đó chết đi thì người thương mình sẽ không tránh khỏi đau lòng; hay lỡ bị tai nạn để lại thương tật rồi quãng đời còn lại có tự lo được cho mình không; hay giữa đường đi gặp tai nạn, sự cố chẳng lẽ gọi kêu người nhà, người thân... Tôi cảm thấy điều này không thỏa đáng cho sự đam mê của mình, vì nó mà nhiều người phải thêm chuyện hay bận lòng.

Có lẽ vì vậy nên mình thường chọn hành trình an toàn - an toàn trong khả năng kiểm soát của mình, mình không chọn dấn thân vào điều rủi ro, nguy hiểm... dẫu biết vô thường, có khi nằm nhà cũng chết. Bà Tư mình ngày trước, chiều bắc cái ghế ra ngồi trước nhà, ngay Quốc lộ 1, một chiếc xe hàng thật to lệch lái lật xe đè chết bà, bà lọt thỏm dưới cái xe không cách nào đưa người ra được.

 

hauqua.jpg

 

Cuộc đời vốn dĩ có rất nhiều điều không kiểm soát được nên phải bình tâm, thận trọng. Tôi còn nhớ rõ ngày nhỏ ngoại dặn rằng, sau này con lớn lên ráng học để cho có cái nghề đàng hoàng tự lo cho mình - đó là báo hiếu rồi. Ba mẹ hay ngoại không cần gì lớn lao ở mấy đứa, thương ngoại thì về thăm ngoại, ăn cơm với ngoại hay mua cho ngoại trái mãng cầu là được (ngoại biết mình thích ăn mãng cầu và mua về xong ngoại chắc chắn sẽ cho lại mình mấy trái mang về). Con đừng vì ước muốn mà đánh đổi, chạy theo những điều ngoài khả năng; không phải mình không cầu tiến nhưng làm gì cũng phải cân nhắc hậu quả, thiệt hơn. Mấy đứa khỏe mạnh, bình an là ngoại vui rồi con...

 

Tôi thương ngoại và ngoại cũng thương tôi. Có lẽ vậy nên tôi nhớ nhiều những lời ngoại nói. Nhớ hồi đi làm ở đơn vị cũ, chị sếp đề nghị tôi nhường suất khen thưởng của ủy ban thành phố cho một chị đồng nghiệp và tôi cũng mỉm cười đồng ý. Bởi tôi không kỳ vọng về điều đó, tôi không làm để được điều đó nên tôi không tranh giành hay mong muốn cho kỳ được. Tôi không mong cầu, không được tôi không buồn còn người muốn mà không được thì họ sẽ buồn - đó cũng là điều ngoại từng nói với tôi.

 

Giờ tôi lớn hơn một chút, hiểu nhiều hơn lời ngoại ngày xưa. Mình thương ai mà làm họ phải đau đáu lo nghĩ, không yên về mình thì đâu có ý nghĩa gì; nhất là khi mình vì ai đó mà đánh đổi quá lớn lao, tự làm tổn thương mình thì liệu người được hy sinh có an vui?

Ai cũng phải đi qua hành trình cuộc đời của mình và là người chịu trách nhiệm cho mọi quyết định cuộc đời mình. Người thương là người biết nói lời thật, lời đúng cho người mình thương nghe và cho họ một ý niệm nhẹ nhàng, yêu thương về mình. 

 

Tôi luôn khắc ghi và hành theo lời dạy của sư cô, khi khởi lên một ước muốn, bất kỳ là ước muốn gì hãy hỏi chính mình: điều gì đang thúc giục mình, mình làm điều đó vì cái gì, điều mình làm có tốt đẹp và thiện lành không... hãy nghĩ đến hậu quả của nó mà có quyết định làm hay không. Có như vậy, ta sẽ tránh được nhân xấu. “Bồ-tát sợ nhân, chúng sanh sợ quả” là như vậy!

 

Chúng ta cần quý thân của mình để nhờ thân mà nuôi dưỡng huệ mạng của mình. Sau sự xót thương là nhận diện thật sâu, thật kỹ để tránh lầm lỗi và sai lầm làm tổn thương và tổn hại chính mình.

 

Trần Trọng Hiếu

Nguồn: GNO

Bình luận
Gửi bình luận của bạn

Danh bạ website Phật giáo
Sự kiện - Hội thảo
  • Về Thiền học khởi nguyên của Phật Giáo Việt Nam
  • Giới thiệu sách - Tìm người trong hơi thở
  • Chuyện xưa... mai trắng Hà thành
  • Đôi dòng xúc cảm
  • 108 Lời tự tại – Nâng cao phẩm chất cuộc sống
  • Ai trộm chuỗi tràng hạt của Phật?
  • Em nên đi tu hay lấy chồng?
  • Trần Nhân Tông – đức Vua, Phật hoàng của dân tộc Việt
  • Bình an giữa cuộc đời
  • Ăn và Đạo Pháp

Đăng ký bản tin