Chi tiết tin tức

Cha dắt con đi

20:56:00 - 23/08/2019
(PGNĐ) -  Trên căn gác nhỏ, tôi ngồi ngắm ánh trăng vàng lung linh sáng tỏ, bỗng nhớ câu chuyện xưa đã đọc trong một cuốn sách nào nó lâu rồi chỉ nhớ cốt chuyện mà thôi. Câu chuyện của một cậu bé năm tuổi đòi cha đưa đi chơi một nơi cậu nhìn thấy rõ ràng, tưởng gần hóa ra rất xa. Đó là trăng.

“Cậu bé là con cưng của một gia đình, cậu được cha mẹ nuông chìu. Cậu có nhiều đồ chơi, áo quần đẹp… có thể nói cậu đòi mua cái gì trong tầm khả năng là cha mẹ không bao giờ tiếc với cậu. Thấy cha mẹ cưng cậu bé quá, các anh chị sợ cậu em lớn lên quen cái tính đua đòi hư thân cho nên yêu cầu cha mẹ ‘thương em thì cho roi cho vọt’. Nhưng cha mẹ bảo em mới năm tuổi, còn bé lắm! Cần phải mềm mỏng uốn nắn.

chadatcon 2.jpg
Cha dắt con đi những bước đầu đời - Ảnh minh họa

Một đêm rằm nọ trăng sáng đẹp như đêm nay, bỗng nhiên cậu bé nói với người cha: ‘Cha đưa con lên ông trăng chơi, không thôi ông trăng sẽ biến mất’. Cha bất ngờ vì sự đòi hỏi ngây ngô quá đáng của đứa con nhỏ yêu quý, người cha cố nghĩ ra cách giải bài toán khó này, nhưng chưa nghĩ ra cách nào cứ lần lữa hẹn cậu bé. Anh chị thấy cậu em đòi hỏi cái điều không thể bèn thưa với cha nên thay đổi sự mềm mỏng đã bị cậu em lấn tới quá mức bằng biện pháp khác như cho cậu vài roi vào mông đau quá là khiếp, hết đòi cái chuyện trên trời.

Người cha là một thầy giáo có tu học, nhiều năm tháng được tưới tẩm kệ kinh pháp Phật, sống hiểu và thương, có rất nhiều bài toán cuộc sống khó hơn nhiều nhưng ông đã giải được. Ngẫm nghĩ hồi lâu rồi ông bảo với cậu con trai yêu quý rằng:

Con hãy thay áo quần đẹp, mang giày đẹp đi với cha lên gặp ông trăng ngay bây giờ. Ông trăng bảo cha dắt con đi, nhưng không được đòi cha bồng bế. Ông luôn dõi theo bước chân của cha con ta.   

Cậu bé nghe cha nói mừng quá, thay áo quần và giày đẹp cùng cha đi trên con đường băng qua cánh đồng lúa mênh mông bát ngát. Lúc đầu cậu bé hứng khởi nói chuyện bi bô với cha, thậm chí còn ca hát vu vơ. Được một chặng đường vừa mỏi chân vừa thấm mệt, cậu bé hỏi cha sao lâu đến vậy. Cha cười, chỉ lên vầng trăng nói: ‘Ông trăng đang nhìn theo cha con mình đó, con cố lên sắp đến rồi’.

Nhìn con đường đất xa thăm thẳm, lại nhìn lên ông trăng vẫn còn trên cao, cậu bé thở dài bảo cha: ‘Con mỏi chân và buồn ngủ lắm rồi, quay về nhà thôi, cha à!’.

Ông chỉ chờ giây phút này, nhẹ nhàng cõng con và cho con ngủ trên vai ông. Vậy là cậu bé đã chán ông trăng rồi vì đường tới nhà ông xa quá”.

Thế mới biết dạy con trẻ, khó biết dường nào!

Vẫn đang còn đêm trăng, cảm xúc của câu chuyện đã cho tôi một ý thơ:

Cha đưa con - lên cung trăng chơi

Đường không xa - vui lên con ơi!

Con nhìn kìa - ông trăng đang đợi

Cha sẽ cõng - nếu chân con mỏi

Cha vỗ về - con bước thảnh thơi

Cha dắt con đi - những bước đầu đời.

Lê Đàn

Nguồn: GNO

Bình luận
Gửi bình luận của bạn

Danh bạ website Phật giáo
Sự kiện - Hội thảo
  • Về Thiền học khởi nguyên của Phật Giáo Việt Nam
  • Giới thiệu sách - Tìm người trong hơi thở
  • Chuyện xưa... mai trắng Hà thành
  • Đôi dòng xúc cảm
  • 108 Lời tự tại – Nâng cao phẩm chất cuộc sống
  • Ai trộm chuỗi tràng hạt của Phật?
  • Em nên đi tu hay lấy chồng?
  • Trần Nhân Tông – đức Vua, Phật hoàng của dân tộc Việt
  • Bình an giữa cuộc đời
  • Ăn và Đạo Pháp

Đăng ký bản tin