Chi tiết tin tức Người thầy trong tâm thức 21:54:00 - 24/11/2025
(PGNĐ) - Người xưa từng bảo: Trong ba người cùng đi, ắt có người là thầy ta. Theo câu nói này thì trong cuộc đời, mỗi chúng ta đều có rất nhiều người thầy: Thầy dạy kiến thức sách vở, thầy truyền nghề nghiệp chuyên môn, thầy chỉ cách đối nhân xử thế, thầy hướng dẫn đời sống tâm linh,…
Tôi cũng có nhiều vị thầy như thế, nhưng người để lại ấn tượng sâu đậm nhất, ảnh hưởng đến suy nghĩ và cả lối sống, người mà tôi tuy không thường nghĩ đến nhưng chẳng bao giờ quên, người tôi thường gọi thân mật là “Sư”. Tôi gặp sư khi chập chững bước chân vào ngôi trường Phật học thuở sơ cơ. Ngày ấy, lớp sơ cấp chúng tôi rất ấm cúng, mấy mươi huynh đệ đều là sơ tâm xuất gia, cùng học chung với nhau. Ấn tượng đầu tiên của tôi về sư là một người từ tốn, dạy môn Tỳ-ni, nhưng quan tâm và chỉ dạy tận tình cả những oai nghi mà người mới bước chân vào nẻo đạo như chúng tôi còn thiếu sót. Một lần, khi cả lớp đang ê a đọc những bài kệ Tỳ-ni một cách hăng say, tôi ngồi nhìn mông lung ra tán lá sala ngoài cửa lớp. Sư đến gần, gõ nhẹ vào bàn và nói: “học đi con”, làm tôi giật mình tỉnh mộng. Giờ ra chơi, sư đến hỏi thăm, rồi dặn “cố gắng nghe con, cái tuổi này hay vui buồn bất chợt vậy đó. Có gì cứ vô tìm sư nghe chưa!”. Chỉ có vậy thôi, mà tôi cảm động lắm. Từ ngày xuất gia, vì thầy Bổn sư là Tăng, nên tôi rất ít cơ hội được hầu chuyện với thầy, bao buồn vui chỉ một mình biết lấy, hôm nay được sư quan tâm, thấy sao mà ấm áp!
Mọi người bảo sư sống khép kín, khó tính lắm, nhưng tôi thấy người hết sức dễ gần. Ngoài giờ học trên lớp, tôi hay tìm đến sư. Sư chỉ tôi rất nhiều thứ, kể tôi nghe những câu chuyện thiền, chuyện thuở sư còn hành điệu,… Và bao giờ cũng kết thúc bằng câu “cố gắng tu nha con”, kèm theo cái vỗ đầu trìu mến khi tôi từ biệt ra về. Tôi kính sư - một người tài hoa nhưng chọn lối sống ẩn mình, làm mô phạm cho Ni chúng nương tựa. Ngoài việc tu tập, sư lấy việc đọc, viết sách và dạy học làm vui. Tôi thương sư một đời giản dị, không nhận đệ tử riêng để giữ tâm bình đẳng với tất cả học trò. Dù tuổi cao, sư vẫn một mình, không cần người chăm sóc. Với mười ngón tay của mình mà sư hay nói đùa là “mười đứa đệ tử”, sư tự làm tất cả mọi việc. Dù đã được tấn phong lên hàng Ni trưởng, nhưng sư vẫn đơn sơ với bộ đồ nâu cũ sờn và đôi dép nhựa. Cửa phòng sư luôn khép hờ để hạn chế khách tìm, mà chuyên tâm niệm Phật. Dù đã ra trường nhiều năm, đã trưởng thành hơn theo dòng thời gian, nhưng lâu lâu tôi vẫn ghé về thăm sư. Mỗi lần gặp, chỉ cần nghe câu hỏi “con có vui không?” từ người, là bao muộn phiền, ưu tư tan biến hết, chỉ còn một niềm vui nhẹ nhàng, để thưa hai từ “dạ có!”. Đôi khi nghịch ngợm, tôi nói “hơi hơi”, có khi lại bảo “xem xém,” làm người lo lắng. Mỗi lần như thế, tôi giở đủ trò để sư cười. Hạnh phúc nhất là được người cốc đầu, kèm theo câu nói “con nhỏ này” thật trìu mến, thân thương! Nhớ năm đó, tôi về chùa sư nhập hạ. Đó là lần đầu tiên tôi sống trong môi trường chúng đông như thế. Sợ tôi lạc lõng, sư thường quan tâm thăm hỏi. Một lần bị sốt, tôi không đi họp chúng được. Sư lên tìm, thấy tôi trùm mền nằm một mình trong phòng, Người nhẹ nhàng đặt bàn tay gầy gầy lên trán kiểm tra, rồi lẳng lặng đi xuống... Tưởng sư đi luôn, nhưng bất ngờ thay, mấy phút sau sư quay trở lại với gói thuốc trên tay và một cái mền mới. Người cho tôi uống thuốc, bảo nằm xuống và đắp thêm mền cho tôi. Cảm giác lúc đó thật khó tả! Có thể nói: Chỉ có ai đã từng sống một mình trong môi trường đại chúng rộng lớn, mới cảm nhận được hết niềm hạnh phúc của tôi lúc này. Niềm hạnh phúc len lỏi qua da, thấm vào từng thớ thịt, sưởi ấm con tim đang yếu mềm vì thân bệnh. Nhờ năng lượng thương yêu và sự ấm áp đó, tôi đi vào giấc ngủ an bình, sáng hôm sau thức dậy, lòng vẫn còn trào dâng niềm cảm kích. Cảm giác ấy theo tôi đến tận bây giờ và có lẽ còn lâu lắm về sau. Sau lần đó, biết sư lo lắng cho mình, tôi luôn dặn lòng phải cố gắng thật nhiều, để người – thầy trong tâm thức ấy khỏi bận tâm. Tôi luôn biết ơn cuộc đời đã ban cho tôi một hảo nhân duyên, để tôi được gặp người trong kiếp sống này. Đang định làm một điều gì đó cho sư, chưa kịp thực hiện thì căn bệnh ung thư và tuổi già đã đưa sư về thế giới khác. Thế là từ đây mãi về sau, tôi không còn cơ hội nhìn thấy dáng người thanh thanh ấy nữa. Không còn nhận được ánh mắt tìm kiếm, rồi mỉm cười khi nhìn thấy tôi trong những lần bố-tát. Không còn người để tôi lâu lâu ghé thăm, kể đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, rồi giở trò… coi chỉ tay để sư kể chuyện ngày xưa cho nghe. Thật sự không còn! Nhưng không sao, tôi vẫn phải tiến bước, “rồi từ từ cũng qua hết thôi” - Người từng bảo với tôi như vậy. Người đã đi, nhưng mối duyên này tôi luôn trân trọng, giữ lại làm hành trang quý giá cho mình, để răn nhắc bản thân trong hành trình phụng sự phía trước. Chỉ cần vững bước trên con đường đã chọn, giữ cho mình sự thánh thiện cho đến cuối cuộc đời, dù chỉ bằng phân nửa của sư thôi, tôi nghĩ mình đã được lớn lên, từ trong kiếp sống này. Suối Thông
Bình luận
Gửi bình luận của bạn
|
Tin nhiều người đọc Danh bạ website Phật giáo Sự kiện - Hội thảo
Đăng ký bản tin |


