Vườn xuân cõi tịnh
22:29:00 - 22/02/2018
(PGNĐ) - Thuở ấu thơ, tôi thường đọc truyện phong thần hay Tây Du Ký cho bà ngoại tôi nghe. Lúc đó, thực sự tôi cũng chỉ là chú bé 7 tuổi, hay 8 tuổi thôi, vậy mà trong tâm hồn tôi đã miên man suy nghĩ về kiếp sống của con người, về ngày xuân sao mà ngắn ngủi, một năm 365 ngày chỉ vui được ba ngày Tết là hết.
Từ sự cảm nhận cái vui thoáng chốc, ngắn ngủi của con người càng khiến cho tôi nghĩ nhớ đến quyền năng của Đức Như Lai được kể trong truyện Tây Du Ký. Và tôi càng say mê hình ảnh Đức Phật hiện hữu trên cuộc đời này như một con người siêu việt vượt hơn tất cả. Ngài không bao giờ phải gánh chịu nạn tai và Ngài giải quyết hoàn toàn tốt đẹp mọi việc trên bước đường giáo hóa độ sanh. Từ niềm kính phục tuyệt đối Đức Phật như vậy, tôi bắt đầu tìm hiểu nhiều hơn về cuộc sống của Đức Phật và đó cũng chính là lý do thúc giục tôi xuất gia tu học.
May mắn thay, khi tôi bắt đầu phủi tóc, vào sống trong chốn Thiền môn, tôi liền nhận ra mình đã bước được một chân vào cõi Tịnh. Thật vậy, từ đây, tôi thấy lòng mình nhẹ tênh, không còn lo toan gì cả, không phải bận rộn với miếng cơm manh áo như những người bạn của tôi đang sống trong nhà thế tục, mặc dù đời sống vật chất trong chùa phải nói là thật hẩm hiu. Tôi mới thấy rõ đời sống vật chất càng thấp thì tinh thần người cầu đạo càng lên cao.
Quả đúng như lời tâm sự thốt lên tự đáy lòng vua Trần Thái Tông khi được hầu chuyện với vị giải thoát Tăng, Phù Vân Quốc sư trên non Yên Tử thuở nào. Câu nói nức lòng của đức vua Trần mà tôi thấm thía vô cùng và nhớ mãi:
Mùi Thiền trong ấy nào ai biết Thức suốt đêm trường vui với Tăng.
Vâng, mùi Thiền mà đức vua Trần đã sung sướng cảm nhận cũng là niềm hỷ lạc của chính tôi khi bắt đầu bước một chân vào cõi Tịnh. Và từ đó, niềm vui ngắn ngủi, tạm bợ theo thế nhân cũng tắt dần trong cuộc sống ở chốn Thiền môn của riêng tôi.
Tôi bắt đầu hướng tâm về cuộc sống vĩnh hằng. Nơi chốn già lam yên tĩnh, ngày ngày trầm mình trong nguồn vui của nếp sống Thiền, tôi cảm nhận được thế nào là Ly sanh hỷ lạc, một nguồn vui mà Đức Phật đã chỉ dạy cho những ai biết thoát khỏi sự chi phối của cuộc sống vật chất, sẽ tiếp nhận được.
Thể nghiệm sâu sắc về tâm chứng Ly sanh hỷ lạc, tôi mới ý thức được sự quan trọng vô cùng của tự thọ dụng thân đối với người tu. Niềm vui thanh tịnh, giải thoát được nuôi dưỡng và lớn mạnh trong tâm mình liên tục bằng Pháp thực và Thiền duyệt thực, nên thế giới vật chất bên ngoài như kẻ bàng quan chẳng có cách gì xen vào được. Sống với niềm vui vững chãi như thế, tự động thọ dụng thân của chúng ta lớn mãi, lớn mãi và cõi Tịnh của Ly sanh hỷ lạc cũng tự động theo đó mở rộng thêm.
Tuy nhiên, theo bước chân tiến xa trong cõi Tịnh ấy, khi khởi lên ý niệm vui với bất cứ sự thành đạt nào của mình trên bước đường hành đạo, liền nhớ đến “Ly sanh”; vì biết mọi việc ở thế giới vô thường này tất yếu phải chịu sự chi phối của định luật sanh diệt, tôi liền trở về nếp sống trầm mặc để giữ vững nguồn vui ngoài cuộc sống vật chất.
Cuộc đời hành đạo của tôi chắc chắn không dễ dàng gì, nhưng lúc nào cũng được an vui, thậm chí có lúc bạn bè cho rằng tôi quá khổ, mà tôi nào có thấy khổ, nhờ trải qua quá trình thể nghiệm nếp sống Ly sanh hỷ lạc. Và cũng nhờ an trú trong nguồn vui của cõi Tịnh, mới có thể vượt qua mọi chống phá, bức hại mà đạo tâm không bị tổn thương, đạo hạnh không lui sụt, đạo lực vẫn kiên cố, tôi mới vững bước trên quãng đường dài, tạo được một số thành quả nhất định.
Tôi suy nghĩ nhiều về nếp sống trầm mặc của các vị ẩn sĩ, đặc biệt là Đức Phật Thích Ca. Khi còn là Sa-môn, Ngài đã thể hiện cuộc sống Ly sanh hỷ lạc trên bước đường vân du hóa độ, vừa sống với cuộc đời để chỉ lối đưa đường cho chúng sanh ra khỏi sông mê biển khổ, vừa sống với thế giới trầm mặc vĩnh hằng của Ngài. Tôi cảm nhận giữa con người chân linh và con người vật chất gắn liền với nhau qua hơi thở, mà kinh điển thường diễn tả là “mạng người qua hơi thở”.
Người tu thể nghiệm pháp Phật, đã bước một chân vào cảnh giới Vô sanh, nhưng trên thực tế con người vật chất vẫn hiện hữu; cho nên đối với người tu, trong cuộc sống thường có sự qua lại, tương thông giữa thế giới Phật và chúng sanh. Nói đơn giản, nhắm mắt lại thì thấy Phật, mở mắt ra thì thấy mọi người, đó là cuộc sống của người tu.
Tôi tìm hiểu thêm về những cảnh giới cao hơn, tức sự hỷ lạc trong thế giới Thiền định. Nhưng tôi không thể sống mãi trong thế giới Thiền định được, vì khi còn là nghiên cứu sinh tại Nhật, tôi phải tham dự liên tục các khóa học của trường. Và tiếp theo, trong mấy chục năm qua, với trách nhiệm Trưởng ban Hoằng pháp Trung ương, Trưởng ban Trị sự Phật giáo thành phố, tôi phải đi giảng dạy liên tục, phải tiếp xúc với nhiều người, phải giải quyết vô số vấn đề nan giải... Nghĩa là tôi phải luôn sinh hoạt với mọi việc trên thực tế cuộc sống.
Nhưng có thể khẳng định rằng chính vì nhờ sự thâm nhập thế giới Vô sanh trong giai đoạn tu hành trước đó đã giúp cho cuộc sống thực tế của tôi đạt được những thành quả tốt đẹp hơn, mỗi ngày thăng hoa tri thức và có thêm nhiều pháp lữ đồng hành, xây dựng thêm nhiều quyến thuộc Bồ-đề.
Cuộc sống trở nên ung dung tự tại, dường như không có gì khó khăn đối với tôi, mọi người, mọi việc đều trở nên đáng quý, đáng mến, đáng trân trọng, đang tỏa hương thơm cho khu vườn xuân vĩnh hằng, chơn thường, chơn lạc của cõi Tịnh.
Chào đón xuân, pháp lạc an trú trong cõi Tịnh, xin được chia sẻ với tất cả những người đồng hành hữu duyên và cầu mong cho mọi người luôn dạo bước trong vườn xuân của cõi Tịnh.
HT.Thích Trí Quảng
Nguồn: GNO
|
- Về Thiền học khởi nguyên của Phật Giáo Việt Nam
Thiền học Luy Lâu không còn, và nên không còn được hiểu là khởi nguyên của Thiền học Việt Nam, mà là suối nguồn của Thiền học Việt Nam. Có lẽ Phật giáo Việt Nam cần trở về cội nguồn của Luy Lâu và Yên Tử để tìm thấy mình và bắt gặp lại niềm tin và tự hào lịch sử trước khi có thể mở ra hướng phát triển cho hiện tại.
- Giới thiệu sách - Tìm người trong hơi thở
"Nói đến cuộc sống là vô biên không thể kể xiết nào là vui buồn, khổ đau, hạnh phúc, mệt nhọc, sung sướng… nhưng điều tất yếu là ta phải biết nhận diện nó, để rồi chuyển hoá nó thì tự nhiên cuộc sống trở nên có ý nghĩa hơn, thong dong hơn, đừng nói gì đến “Mỗi lần nêu ra một lần mới”. Ví như ban nãy tôi đang đứng giữa trời đất đưa tay chỉ bầy chim én bay lượn trên cao, tay vừa đưa lên thì chúng đã bay xa. Cho nên mỗi chúng ta đừng vội vàng đi tìm cầu mà hãy trân quý cuộc sống trong hiện tại cho thật thi vị nhiệm mầu". (Trích Tâm quán tình người, Thích Pháp Bảo)
- Chuyện xưa... mai trắng Hà thành
Trong các loài hoa báo xuân thì mai là người gõ cửa, khi chỉ mới vào độ đầu tháng Mười một âm lịch đã thấy lác đác những nụ mầm bật lên, e ấp trong gió đông còn đang xám xịt giữa cô liêu rét buốt, ẩm ướt mưa phùn. Nhưng, phải đợi đến tận những ngày cuối tháng Chạp, mai mới ủ đủ nhựa cho một đợt mãn khai đón Tết đến, xuân về.
- Đôi dòng xúc cảm
Từng lời, từng câu, từng chữ trong bài: Đôi dòng xúc cảm của tác giả Minh Hà đều chất chứa biết bao tình cảm thiêng liêng của người viết. Nó dường như mang nặng trong lòng của những người con Phật về bốn ân to lớn trong đời sống của mình, đó là ân Quốc gia, xã hội; ân Sư trưởng; ân phụ mẫu và ân vạn loại chúng sinh. Từ đây, tác giả đã bước chân vào con đường đạo, từ bỏ mọi danh lợi thế gian, sống một đời sống phạm hạnh, tri túc thường lạc, với mong muốn giản dị là đem lại sự an vui và hạnh phúc mọi người.
- 108 Lời tự tại – Nâng cao phẩm chất cuộc sống
- Ai trộm chuỗi tràng hạt của Phật?
Có một ngôi chùa, nhân vì thờ một xâu chuỗi Phật Tổ từng đeo mà nổi tiếng.
- Em nên đi tu hay lấy chồng?
Dù em là ai đi chăng nữa, nhưng trong em luôn có tâm thiện, sống có đạo đức thì đó chính là mình có hiếu với bố mẹ rồi. Nói chung, việc báo hiếu nó biểu hiện dưới nhiều hình thức khác nhau em ạ. Chứ không phải đi tu là bất hiếu, và lập gia đình là có hiếu đâu em nhé.
- Trần Nhân Tông – đức Vua, Phật hoàng của dân tộc Việt
Trong diễn văn của Chủ tịch nước Cộng Hòa Xã hội chủ nghĩa Việt Nam Nguyễn Minh Triết tại buổi khai mạc Đại lễ Phật Đản Liên Hợp Quốc 2008 tại Trung tâm Hội nghị quốc gia Mỹ Đình Hà Nội, sáng ngày 14.5.2008 đã khẳng định:
- Bình an giữa cuộc đời
Bình yên không có nghĩa là đi đến một nơi không có tiếng ồn, không có khó khăn, không cực nhọc. Bình yên là giữa một không gian yên ả, thanh bình, chỉ có tiếng chuông chùa buông trong thinh không làm tâm ta tĩnh lặng, dễ chịu. Bình yên là khi ta biết tìm về với Phật, tìm về nương náu dưới ngôi Tam Bảo để tu thân hành thiện, để cho cuộc đời mình sống có ý nghĩa hơn.
- Ăn và Đạo Pháp
Ăn cũng là một giải pháp của tiến hoá trong mục đích duy trì sự tuôn chảy của dòng sông sự sống vô hình, bằng cách các sinh vật phải chiếm đoạt sinh-khối của nhau để duy trì cuộc sống. Hiện tượng này tạo thành khái niệm sinh học về "chuỗi thức ăn" hoặc "tháp thức ăn" trong sinh quyển . Ăn là hiện tượng tự nhiên như nó là, ăn là một điều-kiện-tính của tồn sinh và ăn đã điều-kiện-hoá sự tồn sinh của mọi cá thể, mọi loài sinh vật.
|