Chi tiết tin tức Tuyển tập10 bài – Tình Tự Quê Hương (03) 15:57:00 - 03/01/2015
Việt Nam quê hương tôi ! Tháng 7-2005
Việt Nam tổ quốc tôi Của giòng giống Lạc Hồng, năm ngàn năm văn hiến Khai quốc, an bang, tạo lập quê hương Đã tận xa xưa, từ thuở Hùng Vương Cho đến hôm nay, trải dài lịch sử Nét đẹp đầu đời, quê hương tình tự Lưu vực sông Hồng, vùng đất phôi sinh Giòng giống Rồng Tiên, lượn khúc uốn mình Thành mảnh dư đồ, hình cong Chữ S Việt Nam đất nước tôi Một dân tộc hiền hòa, nhưng trung kiên bất khuất Trọng đức hiếu sinh, nhưng quật khởi quật cường Ngoài, chống ngoại xâm. Trong, dựng yêu thương Như tình nghĩa đồng bào, như anh em một bọc Xương trắng chất chồng, cao hơn đỉnh dốc Máu đỏ thấm sâu, hơn biển hơn sông Vì nước vì dân, trên dưới một lòng Hồn thiêng khói quyện, cờ bay phất phới Việt Nam quê hương tôi Dân tộc kiêu hùng, ngẩng đầu đi tới Trí dũng có thừa, ngang dọc dọc ngang Nhứt hô bá ứng, bảo vệ giang san Sạch bóng ngoại xâm, đời đời oanh liệt Một, cố thủ, muôn người như một Hai, cầm canh, giữ thế an toàn Ba, quyết tiến, sử tích huy hoàng Bốn, khải hoàn, bài ca chiến thắng Việt Nam dân tộc tôi Tay trong tay, lòng bên lòng sâu nặng Biển có lay, và núi có thể dời Nhưng Việt Nam, vẫn một khối tuyệt vời Là chân lý, không có gì chuyển được Vỗ Biển Đông, cuộn cao hơn sóng nước Tựa Trường Sơn, bền vững hơn núi non Rèn tâm lực, sáng chói hơn sắt son Luyện chí khí, đất trời còn rúng động Việt Nam, đồng bào tôi Hồn tươi đẹp, còn hơn thêu giấc mộng Sống hữu tình, còn hơn dệt ước mơ Xây gấm vóc, còn hơn những bài thơ Trông cẩm tú, còn hơn tranh diễm ảo Noi thánh đức, để tô bồi vương đạo Rọi hiền nhân, để dè bỉ bá quyền Hòa thiện mỹ nên đẹp cả ba Miền Ươm chơn thể nên người người sáng lạng Việt Nam, người dân tôi Trọng bằng hữu, nên kết thân bốn biển Trọng tương lân, nên bầu bạn năm châu Vốn đường đường, nên bất cứ nơi đâu Biết xử sự và công bằng giao tế Dù một người, hay muôn người cũng thế Dù một năm, hay đến cả muôn năm Vẫn thanh thiên vằng vặc tựa trăng rằm Vẫn chói lọi huy hoàng vang kim cổ Ta bước đi, quê hương ta đó Hỡi những người Việt Nam ta ơi Hãy truyền trao, đón nhận, mỉm cười Việt Nam rạng rỡ sáng ngời Việt Nam muôn thuở, của người Việt Nam.
Ba chị em ! Tháng 7-2005
Ba chị em, giống Lạc Hồng quê Mẹ Được sinh ra dần lớn trên quê hương Ba núm nhau trang trải vạn nẻo đường Đếm ngược lại trở thành Nam Trung Bắc
Tình thắm thiết như câu hò réo rắt Yêu nồng nàn như khúc nhạc du dương Trông kiêu sa, nhưng mộng ước bình thường Trông diễm lệ, nhưng đượm sầu cay đắng
Rào rạt tựa Biển Đông, nên tình sâu nghĩa nặng Nước đổ tự đầu nguồn, nên nước mắt chảy xuôi Bỡi quê hương, luôn nay lở mai bồi Nên lòng dạ nát tan, và tơ tằm rút mãi
Ba chị em, đi từ mũi Cà Mau, đến Nam Quan cửa ải Người ngủ yên, chưa sạch bóng quân thù Người đứng ôm, hương hồn đá vọng phu Người đầu chít, mấy lần khăn tang trắng
Chị Miền Bắc, câu Ả đào văng vẳng Em Miền Trung, ngưng tiếng Chèo đò ngang Em Miền Nam, ngưng câu Hò còn vang Cùng đẫm lệ cho quê hương ẩm ướt
Từ nước mắt, đã biến thành giòng nước Từ vọng phu, đá mới chất nên non Từ vành khăn, vuông kết lại thành tròn Từ chan chứa, mặn mà hương quê mẹ
Tóc xỏa vai, miệng thì thầm nói khẽ Ba chị em, mỗi kẻ một niềm đau Bắc Nam Trung dù non nước một màu Nhưng mỗi nét của mỗi miền riêng biệt
Mắt em xanh như bầu trời xanh biếc Mắt chị huyền như đen láy màu đen Mắt tôi mờ như muốn gởi lãng quên Ba chị em, cùng nhìn nhau ánh mắt
Đâu là cẩm tú, giang sơn gấm vóc ! Đâu là chị em, con gái mộng mơ ! Đâu là trinh nữ, chiếc nón bài thơ ! Quê hương ơi, biết bao giờ hết khổ !
Chị ơi chị ! Lá thu vàng mấy độ ? Em ơi em ! Lúa trỗ mấy mùa bông ? Ba chị em, nước đổ mấy bờ sông ? Biết khi nào, vỗ về sông bến cũ !!!
Hợp tan, tan tụ Tụ tán, nổi trôi Chị em, khác thuở nằm nôi Nhưng tình không khác một lời nghe em Bắc Nam Trung vẫn êm đềm Tình bao la quá, thênh thênh không thời Hờ ơi, tiếng hát ru hời Hò ơi, tiếng hát muôn đời chị em !!!
Ba anh em ! Tháng 7-2005
Ba anh em trên quê cha đất tổ Tựa nương nhau từng giòng sống quê hương Dù trải qua những dâu biển tang thương Nhưng muôn đời không bao giờ lay chuyển
Tiết tháo, trung trinh, cờ bay, khói quyện Đẫm ướt máu đào, bảo vệ non sông Hải biến điền tang, hồ thỉ tang bồng Lẫm liệt oai hùng, vẹn thề nguyện ước
Anh Miền Bắc, thuở dựng cờ mở nước Năm ngàn năm, từ độ mới khơi dòng Quãng đường dài, bao hưng thịnh suy vong Vẫn chống chõi và hiên ngang đi tới
Em Miền Trung, ngập chiến chinh lửa khói Mảnh đất Chiêm, nghe thổn thức hồn đau Từ đời Trần lần lượt trở về sau Tám trăm năm, thuở bắt cầu Ô-Lý
Em Miền Nam, bốn trăm năm đổ lại Rộng phì nhiêu Thủy Chân Lạp ngày nào Chân bước đi, nghe gió lộng rì rào Đến Cà Mau, nơi tận cùng đất nước
Ba anh em, đời sau qua thuở trước Tiếng hoan ca theo nhịp khúc quân hành Cùng nắm tay, cùng cất bước hùng anh Cùng dựng nước, và cùng nhau mở nước
Ải Nam Quan, kê núi đồi Sơn cước Mũi Cà Mau, lăn sóng vỗ trùng dương Thành quê hương non nước Việt yêu thương Tay trong tay, lòng bên lòng, gìn giữ
Ba anh em trên quê hương tình tự Chiều rung rung nghe lệ sử chan hòa Bao máu xương chồng chất của ông cha Bao máu xương của anh em nằm xuống
Biển đông sóng cuộn Khói tỏa Trường Sơn Bền vững sắt son Dựng xây tổ quốc
Từng nét sử đan thanh Ca bài ca thống nhất Của em, của tôi, của anh Kết tinh non nước Ba Miền
Cờ bay, khói quyện hồn thiêng Non sông liền núi, núi liền non sông Rạng danh muôn thuở Lạc Hồng Anh em một cội, giống giòng Rồng Tiên Ba chân thạch trụ như kiềng Muôn năm bền vững Ba Miền Việt Nam.
Tôi là NGƯỜI MẮT CƯỜM Sáng tác nhằm mục đích Cứu Trợ Người Mắt Cườm tại VN Tháng 9-2003
Tôi là người mắt cườm Phủ mờ thân phận Chỉ thấy thật gần Không thấy được xa Tôi ước mong đôi mắt sáng thôi mà Nhưng mắt đã có cườm thì làm sao sáng được ! Lúc còn nhỏ rõ sau rõ trước Tuổi càng già nửa thấy nửa không Phận đuổi đeo nào vợ nào chồng Di truyền lại thêm con thêm cháu Cả cuộc đời mượn cơm trả gạo Cái nợ lần mượn cháo trả cơm Cái hẩm hiu, ai cũng ngó cũng dòm Nghèo cú đế trời chê đất chán Ở trường học thua bè thua bạn Ra trường đời thiếu trước hụt sau Áo quần đắp vá đủ màu Cơm canh dưa muối chén đầy chén lưng Vợ thì mua gánh bán bưng Chồng thì làm mướn có chừng vậy thôi Nhà tranh con đứng cháu ngồi Vì cườm mà khổ ba đời ai hay ? Mở mắt cho to, nhưng vì cườm choán chỗ Giữa ban ngày, nhưng vì cườm nên ngỡ ban đêm Nghe người ta diễn tả con mắt sáng mà thèm ! Cái diễm phúc bình thường, nhưng người mắt cườm đâu có được ! Riêng phận tôi cườm, sao cũng mặc Có dè đâu, cái nợ vợ chồng lần lượt tới con Nồi nào vung nấy, ráng cho được vuông tròn Nhưng đời dài ra, nên bồ hòn chồng chất Bồ hòn là chi ? Mà lòng tôi đầy, chật !!! Cay đắng vì cườm từ thuở tôi mang Mới sinh ra đã thua họ thua hàng Nói chi nữa đến làng trên xóm dưới Bóng tối giăng ngang màn đêm bủa lưới Vì mắt cườm, lại càng thua thiệt biết bao Chỉ “SÁNG, MỜ” đã khổ thế nào ? Còn nói chi đến cuộc đời, nhân tình, thế thái ??? Người mắt cườm ơi ! Mình tâm sự nhau nghe Xin đừng trách tôi và đừng ái ngại Phận tôi mắt cườm biết bao khổ ải Ai người mắt cườm cũng vậy mà thôi ! Vừa mới lớn lên, họ thì thầm nhau Mình đã mắc cỡ rồi Huống chi bao nhiêu cái khổ ở đời, biết sao mà nói !!! Ngẫm phận mình đắng cay mòn mỏi Rồi chồng, rồi vợ, rồi con Cột, trói thương thân !!! Vì cườm mà khổ bao lần Vì cườm chồng chất nợ nần xưa nay Vì cườm đeo đuổi tháng ngày Cả đời khốn khổ thương thay hở cườm ??? Nghe đâu chữa được mắt cườm Có con mắt sáng, có còn hơn không ? Chữa con ! chữa vợ ! chữa chồng ! Một đồng không có ! Tiền không thế này ??? Mình già đã khổ xưa nay Ráng dành ráng dụm, có ngày cho con Bớt ăn, bớt uống, bỏ lon Xuống sông tát biển, lên non bắt còng Vợ thì mượn gánh trả đong Chồng thì mưa nắng vén giồng ngô khoai Ngồi đây than trách cũng hoài Mượn thêm không được họ đòi nợ xưa Con ơi đừng có hỏi thưa Lâu nay dành dụm cũng chưa đủ mà ! Một ngày mai nữa không xa ??? Cho con mắt sáng cho cha mẹ mừng Còn cha, còn mẹ, ĐỪNG !!! ĐỪNG !!! Lo con trước đã, tới chừng mẹ cha Mai kia mốt nọ ấy mà ???
Cuộc Sống NGƯỜI CÙI Sáng tác nhằm mục đích kêu gọi cứu trợ Người Cùi tại Việt Nam Tháng 10 – 2003
Thương thay thân phận người cùi Cả đời lê lết nhủi chui thế này Đất trời bao lớn nào hay Người cùi quanh quẩn tháng ngày trong khung Lết lê mòn mỏi một vùng Lết ra ngao ngán, lạnh lùng lết vô Lết mòn vỏ lớp làm mo Dày thêm lớp nữa lết cho hết đời Lết mòn kiếp sống rã rời Lết mòn thân phận tơi bời ruột gan Lết lê nước mắt hai hàng Lết reo nhân thế động lòng ban cho Lết theo chế độ cân đo Khẩu phần qui định đói no chịu đời Lết mong thiên hạ gặp thời Thi nhau từ thiện cứu đời, tới lui Lết chờ Ngày Hội Ngày Vui May ra được ngửi chút mùi thơm tho Lết mong thế giới đầy bồ Cho thêm manh áo, bộ đồ che thân Lết cho cứu tế xoay vần Một Ngày VUI NHỎ, phong trần bao năm Ai ơi quanh chỗ tôi nằm Mùi thơm “ô uế”, muỗi mòng “ca vang” Tôi mang kiếp sống phũ phàng Vợ chồng con cái cũng quàng theo tôi Tay chân phong, hủi, phì, lòi Rớt dần, ngắn bớt, lìa, còi, thân đau Cùi khô, cùi ướt, cùi màu Cùi thân, cùi phận, cùi nhau, cùi lì Đã cùi mà lại biết đi Ăn dần thân thể chết thì mới thôi Hôm qua, cái đó của tôi Hôm nay nó rớt, chớ đòi của ai Nhìn xem thì biết đây này Hôm qua còn ngón, hôm nay không còn Cho tôi xin lại “héo mòn” Cả lon, cả hộp khô dần của tôi Dù cho nó thúi nó hôi Thúi hôi, hôi thúi, thúi hôi chút mà ! Cũng là của Mẹ của Cha !!! Của Anh của Chị, cả Nhà của Tui !!! Ai ơi ! Thế giới người cùi Loi nhoi, lúc nhúc, nhủi chui một tàu Một tàu cùi hủi khổ đau Chở cho hết kiếp con tàu tang thương Một tàu cùi hủi không đường Quay qua quẩn lại thê lương tháng ngày Một tàu cùi hủi đắng cay Đắng cay chồng chất phủ dày tháng năm Người đời bay nhảy xa xăm Người cùi lê lết chỗ nằm không xa Người đời trời đất bao la Người cùi đầy ắp một nhà đóng khung Người đời non biển vẫy vùng Người cùi một khoảnh chia chung thân tàn Người đời ngày một cao sang Người cùi co lại đầu mình tứ chi Người đời chạy nhảy đứng đi Người cùi bò, lết, nằm ì một nơi Tôi đâu có trách ông trời ! Thân tôi tôi chịu kêu trời với ai ! Tôi đâu có dám kêu nài ! Ai cho ? Xin cảm ơn dài tình thương ! Tôi xin : một kiếp chán chường Đừng rao đừng bán đừng vương người thường ? Tôi xin : một kiếp đau thương Cùi ơi, cùi hỡi !!! Đừng vương người ngoài ? NGƯƠI MÀ NẾU CÓ LÔI THÔI !!! NGƯỜI TA XA LÁNH KHỔ ĐỜI NGHE CHƯA !!! Xin nhân gian có dư thừa Nhỏ lòng từ ái đẩy đưa người cùi Xin nhân gian mãi an vui Thương một thế giới, tới lui để nhờ Xin nhân gian đẹp như mơ Thương một thế giới mịt mờ tối tăm Nhân gian hát hội trăng rằm Người cùi hát hội tháng năm rã rời Nhân gian xin cứ vui chơi Người cùi lủi thủi hết đời mà thôi XIN TRỜI GIỌT NẮNG LẺ LOI !!! XIN NGƯỜI GIỌT LỆ NHỎ NHOI CHỐN NÀY !!! NGƯỜI CÙI KHỔ LẮM AI HAY ???
EM BÉ MỒ CÔI Sáng tác nhằm cứu trợ. * 2003 *
Em mang một kiếp con người Em mang một kiếp không vui Em mang tiếng khóc chào đời Em mang cuộc sống lẻ loi
Em là em bé mồ côi Nổi trôi từ độ nằm nôi khóc nhè Ngay từ tấm bé oe oe Bèo trôi không bến, lúa mè không ươn Ngẫm rằng dưới đất chui lên Trên trời rớt xuống bồng bềnh muôn nơi Vừa mang tiếng khóc chào đời Không cha không mẹ cạn lời ai lo Người ta sữa mẹ thơm tho Trong vòng tay mẹ ngủ cho yên lành Còn em không mẹ, bò quanh Tay nâng bình nhựa cũng đành vậy thôi Người ta có mẹ, ru hời Em không có mẹ nằm nôi liếc nhìn Người ta có mẹ, đòi xin Em không có mẹ, lặng nhìn, chờ cho Người ta có mẹ, ấm no Em không có mẹ, co ro một mình Người ta có mẹ đẹp xinh Em không có mẹ, muỗi mòng thò ra Người ta có mẹ, khóc la Em không có mẹ, khóc la ăn đòn Em nghe những tiếng ví von Hoa rơi lá rụng mà còn là may Rồi em theo tháng với ngày Theo bè theo bạn đến nay những là Không cha không mẹ không nhà Không anh không chị không bà không con Trèo lên cửa ải tìm non Xuống sông tìm biển da mòn thịt thau Một tiếng cha, nghe mà đau Một tiếng mẹ, gợn đủ màu mồ côi Tiếng cha tiếng mẹ xa xôi Tiếng anh tiếng chị ôi thôi lưng tròng Mồ côi còn có chi mong Một thân trôi nổi theo dòng mênh mông Tiếng cha tiếng mẹ trống không Tiếng anh tiếng chị đêm đông lạnh lùng Mồ côi những trẻ chơi chung Kết vòng tay lớn ai cùng mồ côi Mồ côi ai nỡ phân đôi ! Cùng trong bọn trẻ đứng ngồi một bên Mồ côi thế giới chưa quên Tình người chưa cạn thế nên mới còn Voi thì ăn cỏ già non Mồ côi mà bỏ có còn hay không ? Tuổi thơ em chẳng bông hồng Hồng còn không có trắng trông có gì ? Trắng hồng gợn những biệt ly Em không cha mẹ biết gì mẹ cha ! Mẹ là tiếng nói chưa ra Cha là tiếng nói cha à, cha ơi ! Phận mồ côi, khóc hay cười Khóc ai dành dỗ, cười thời ai nghe ! Ai ơi tiếng hát câu vè Mẹ cha anh chị thèm nghe quá chừng ! Từng không én liệng chiều xuân Én bay mặc én, xuân chừng không hoa ! Lớn lên em ráng làm hòa Hòa vào trường học, và hòa tuổi thơ Hòa vào thế giới hững hờ Hòa vào nhân thế không chờ đợi ai Rồi em sách vở dùi mài Lớn lên nhờ của bòn chài ban cho Thử tìm cội cũ cây to Thử tìm gốc gác lần mò cho em Trong nhà thương họ giở xem Bên phòng hộ tịch cũng kèm một câu Một câu không có đuôi đầu “Vô danh”, cha mẹ biết đâu mà tìm Họ chúc em được bình yên Tìm cha tìm mẹ lên miền hoang vu Nước mắt em, ứa hoen mờ ! Hoen lên đỉnh núi, mờ bờ thùy dương ! Em mang giọt lệ đau thương Từng bước chân, đếm trên đường đơn côi Nghe cay ! đăng đắng bờ môi Nghe tim ! nằng nặng nhức nhoi kiếp người Mồ côi em cũng cười tươi Tươi trong cái héo xa xôi đáy lòng Mồ côi nào dám ước mong Quanh em đã ẩn cái vòng chữ không !!! Xuân tàn hạ chứa thu đông Cho em được sống theo dòng thời gian Người ta có họ có hàng Cho em sống giữa nhân gian bốn bề Người ta no ấm phủ phê Cho em nguyện sống Lời Thề nhớ ân Ân nuôi dưỡng của thế nhân Ân Thầy, ân bạn, ân gần, ân xa Ân mang bốn bể là nhà Xin đừng han hỏi : Em là Mồ Côi ! Em ơi đừng khóc em ơi !!! Cho tôi xin hỏi, ai người thương em ???
Tôi mang THÂN PHẬN NGƯỜI MÙ Sáng tác nhằm mục đích kêu gọi giúp đỡ Người Mù tại Việt Nam Tháng 09-2003
Tôi mang thân phận người mù Cuộc đời tăm tối âm u Tôi mang kiếp sống mịt mù Đất trời khép lại hoang vu Tôi mang thân phận người mù Cuộc đời trả lại cho ai Thân tôi khốn khổ ngục tù Sáng mờ đâu có hôm mai Cuộc sống cho ai Đời chết không hai Bóng tối âm u, còn dài Ngày tháng bao lăm Còn có trăm năm Vò võ xa xăm, âm thầm Tôi mang thân phận người mù Tháng ngày, sáng tối không hai Cuộc đời đâu của riêng ai Lần bước đơn côi, miệt mài Tôi mang thân phận người mù Cuộc đời khép lại trong tôi Một ngày là cả thiên thu Bóng tối âm u, ngục tù !!!
Tôi mang thân phận người mù Ngày dài đêm ngắn âm u cũng là Người mù đếm những xót xa Đêm dài ngày ngắn cũng là bóng đêm Ai đem phủ kín khung rèm ? Nào ai hiểu được bực thềm hoang vu ? Thời gian đếm những mịt mù Một ngày cũng thế, thiên thu khác gì ! Lần mò từng bước tôi đi Mò trong bóng tối biết gì thời gian Lần mò từng bước bẽ bàng Làm sao biết được nhân gian thế nào ? Lần mò từng bước thấp cao Thân còn không thấy, thấy nào thế nhân ? Lần mò phận lấy thương thân Làm sao biết được phương gần phương xa Nghe tiếng Cha, biết vậy mà ! Nghe tiếng Mẹ, Mẹ ấy à, Mẹ ơi ! Bóng hình nào thấy trong đời Dung nhan nào biết ngô khôi đê hèn ! Rà qua, soát lại làm quen Nhấp nhô, thò thõm, hom hem, nhô lồi Đếm trong trí nhớ lần hồi Góc hình, khía cạnh mà lôi ra dùng Ở đời muôn sự vô cùng Người mù mường tượng chung chung khác gì ? Ở đời muôn loại li ti Người mù mường tượng biết chi vẽ vời ? Người đời màu sắc muôn lời Người mù đen đỏ tăm hơi một màu Người đời nhìn rộng thấy sâu Người mù một khối ưu sầu đắng cay Người đời tối sáng đêm ngày Người mù một khối mà xoay nhân tình Người đời thành bại nhục vinh Người mù một khối, một mình, một thân Lắng nghe cát bụi phong trần Lắng nghe thế thái phù vân đổi dời Lắng nghe thiên hạ vui chơi Lắng nghe tê tái cho đời thêm đau Lắng nghe đổi sắc thay màu Mà nghe giọt lệ chưa lau đã sần Người mù từng bước theo chân Từng sa hụt hẫng khỏi tầm vói tay Người mù lần bước đọa đày Mà vui, mà khóc, mà lay, mà cười Người mù nào có héo tươi ! Héo tươi chi nữa phận người tối tăm Ba mươi nào khác ngày Rằm Ba vạn sáu cũng âm thầm, ai hay ??? Người mù không có đêm ngày Chỉ nghe, chỉ đón, chỉ chầy, chỉ trông Bốn mùa xuân hạ thu đông Người mù quờ quạng mà không bốn mùa Trả đời bóng dáng hơn thua Tôi mang tăm tối để lùa thương đau Trả đời cuộc sống sang giàu Tôi mang mờ mịt mà lau phong trần Trả đời cát bụi phù vân Tôi mang thăm thẳm đánh vầng trăng soi Trả đời đắp vẽ tô bồi Tôi mang cô quạnh đứng ngồi một bên Trả đời trời đất mông mênh Tôi mang hải giác núp rèm thiên nhai Trả đời sáng tối hôm mai Tôi xin mang hết ngày dài tháng năm Tôi đi, tôi đứng, tôi nằm Tôi nghe tiếng nói xa xăm đáy hồn Nghe từng tiếng nói nỉ non Vọng vang nho nhỏ, soi hồn gọi ai ??? Tôi nghe tháng rộng năm dài Không hình, không bóng, không phai, không mờ Tôi nghe trong mộng trong mơ Đời không sáng tối, dật dờ bóng đêm Tôi nghe bóng dáng nhớ quên Phong sương mấy lớp khép thềm hoang vu Ai ơi, thế giới người mù ! Một thu, hơn nữa, thiên thu cũng là Ai ơi, bóng tối dần qua ! Ngày qua đêm lại cũng là bóng đêm Tôi xin bóng tối im lìm Tôi xin nhân thế đừng thêm mù lòa !!! Cuộc đời là lá là hoa Xin nhân gian, chớ dại khờ tối tăm Đẹp không ánh sáng trăng rằm ! Còn không bóng tối xa xăm mịt mờ ? Cuộc đời ai mộng ai mơ ? Còn tôi thân phận mù mờ thiên thu !!
Tình Dài Hóa Ngắn, Một Cõi Đi Về Ngày 15-11-2003
Ba mươi năm, quãng đường một phần ba vạn sáu Tên của em, ẩn ở đâu lộn bùn cáu chưa về Nay cảnh đày, mai cảnh đọa lê thê Ai đã mệnh danh, để cho em ngục tối ? Ba mươi năm, tại sao không dám gọi ? Cửa đóng khung, quyền lực khép bạo tàn Nhà không nóc, bóng tối sợ hai man Ngày không đến, bình minh xa dịu vợi ! Ngựa đã thẳng cương, một đường lao tới Trâu đã vướng cày, giẫm nát đồng xanh Núi bảo là sông, nhắm mắt cũng đành Sỏi đá nói gạo cơm, đâu dám trái Em nằm đó, ba mươi năm quay lại Bảy mươi năm, đã cuốn hút một bè ! Mỉm cười đi em, tha thứ em nghe ! Thương cho em, có trái tim không dám thở Thương cho em, cúi đầu chống đỡ ! Miệng ngậm câm, dù có vỡ tâm can Mảnh hồn đau, dù cay xé ngập tràn Em có biết, tôi đã khổ vì em luôn giam hãm trong tâm tư, lẽ sống Hãy mở từ tâm, cho dòng máu tươi khơi động Hãy mở vành mi, chào giọt lệ biết yêu thương Em sẽ đến bên tôi, không cần nẻo cần đường Vì bảy mươi năm, đã mù say lầm lạc ! Tôi nói cho em nghe ! Cùng bước nhau về cánh đồng quê, ca hát Lúa đã lên bông, reo nắng ấm, ngẩng đầu Đám mạ non, không vùi dập chìm sâu Hạt ngọc đã từ lâu, mòn gốc rạ ! Em cũng có trái tim Đâu phải là gỗ đá ! Cùng là khối thịt da Ai lại chẳng nghe đau ! Tội tình chi, lẫn cửa trước, trốn cửa sau Ta cứ bước nhau về Nước phải có nguồn Tổ phải có Tông Biển rộng nhờ sông Cây cao nhờ cội Ba mươi năm, đến nay mới gọi Tên của em, một cõi đi về Xin cúi đầu, thưa gởi Bóng Mẹ Quê Tha tất cả một lũ con hư hỏng Mẹ đã chết rồi, nhưng tim Mẹ nóng Vành môi khô, Mẹ hé mở nụ cười Là anh là em, cùng một Mẹ đó, em ơi ! Mẹ đã chết, nhưng từ nay Mẹ sống Ba mươi năm, chợt như tỉnh mộng Bảy mươi năm, một cõi đi về Anh chị em, tắm gội tình quê Sông bến cũ, gừng cay muối mặn Ba mươi năm, Tình Dài Hóa Ngắn Bảy mươi năm, Một Cõi Đi Về !
Cuốn Một Bờ Lau, Bụi Mờ Bỏ Lại * Tháng 11-2003 *
Hãy băng bó một vết thương Ngay trên mảnh đất quê hương Vì những mù say, bạo lực, hoang đường Bị dày xéo, dập vùi, rách nát Cùng một dòng máu mà sao tệ bạc ? Cùng một màu da sao nhẫn cam tâm ? Mảnh hồn đau, nghe tiếng nói thì thầm Đã phóng lao trên triền đồi ý hệ !!! Nhục vinh, thành bại, đúng sai, cần chi kể ! Máu đã lan tràn ngập núi, ngập sông Xương đã tan hoang, vụn vỡ chất chồng Người đã chết, được gì cho người sống ? Anh đang sống và tôi đang sống Tiếng con người, anh có biết lắng nghe Tiếng lương tâm, đay nghiến những e dè Anh là ai, ra tay không ái ngại ! Người đã chết, hồn đau tê dại Khóc âm thầm, bóng tối chưa qua Kẻ theo sau, nhắm mắt cuốn đà Một lỡ bước, gieo vạn sầu thế kỷ ! Gió lộng Trường Sơn, núi rừng hùng vĩ ! Sóng bạc Thái Bình, biển cả mênh mông ! Tiếng khóc quê hương tê tỉ ruộng đồng Tóc mẹ trắng, xõa chiều dài lịch sử Bàn tay mẹ, đưa con về tình tự Mái lều tranh, ấp ủ những ngọt bùi Con là gì, cũng là đứa con thôi ! Con của đất nước ngàn xưa để lại Thức hệ cuốn trôi theo từng thời đại Hận thù ! Khi nhắm mắt cũng buông tay Quyền uy ! Mòn đá cụi cũng lung lay Chỉ có sự sống và tình thương là tất cả Anh và tôi, đâu phải người xa lạ Dù không quen, cũng gợi cảm tình người Huống chi cùng sữa mẹ dưỡng nuôi Sao để mẹ, bạc đầu, không nói ! Tiếng hồn thiêng, âm thầm khẽ gọi Bước chân về bên cội rừng xưa Tay nắm bàn tay, đừng nói, dư thừa !!! Đưa mắt nhìn nhau, ngậm ngùi ứa lệ ! Mảnh hình cong, anh và tôi cùng thế hệ Đã làm đau thống thiết biết bao rồi ? Bảy mươi năm thừa, ba mươi năm trôi ! Anh và tôi, đã biết nhau Quãng đường dài, quá đủ ! Lăn lộn chi, cho tóc mẹ thêm màu Anh hãy quay đầu Bóng tối chìm sâu Tôi cuốn bờ lau Bụi mờ bỏ lại Dệt nên một mái Bếp lửa nhà tranh Em, tôi và anh Ngọn lửa thêm hồng Việt Nam trời đông Quê hương ta đó !!!
Xin Chắp Đôi Bàn Tay Tháng 12-2003
Xin chắp đôi bàn tay Thành một đóa hoa hồng Đã qua rồi mùa đông Xuân về xanh hoa lá
Xin gom từng viên đá Kết lại một đoạn đường Bao năm tháng phong sương Còn loang lở bên thềm
Xin thắp một ngọn đèn Soi đêm dài tăm tối Cho những ai lạc lối Còn biết nẻo quay về
Xin đắp một bờ đê Cản ngăn dòng nước lũ Ngập tràn sông bến cũ Ngâm ủng thối ruộng đồng
Xin đứng trên đồi thông Vi vu cùng gió gọi Nghe thì thầm khẽ nói Dòng máu lệ chưa qua !
Xin đến bãi tha ma Dâng một cành hoa trắng Từ hoang vu vắng lặng Vọng tiếng khóc ngậm ngùi
Xin yên lặng, người ơi ! Kìa, hồn ai lên tiếng Lan man làn khói quyện Vẽ thành nét Quy Đầu !!!
Xin bóng tối chìm sâu Cho vầng đông ló dạng Cho muôn ngàn ly tán Reo nhạc khúc ngày về
Xin thổi vạn u mê Tan lưng đồi thế kỷ Không ngụy trang hoa mỹ Chỉ chân thật con người
Xin trao nhau nụ cười Đã từ lâu gượng gạo Vì lộng chân thành ảo Nên khổ lụy ngập đầu !
Xin bắc một nhịp cầu Giữa đôi bờ oan nghiệt Quay lưng làm sao biết Đối mặt, dứt đoạn trường !
Xin mở mắt tình thương Lau sạch vạn nẻo đường Trao nhau từng thế hệ Đường dài của quê hương
Xin nối lại tình thương Đã từ lâu đánh mất Trao nhau niềm chân thật Sẵn có tự bao giờ
Xin đứng lại bên bờ Dòng sông xưa lặng lẽ Dù ngàn năm vẫn thế Hai tiếng gọi VIỆT NAM.
Thơ Mặc Giang
Bình luận
Gửi bình luận của bạn
|
Tin nhiều người đọc Danh bạ website Phật giáo Sự kiện - Hội thảo
Đăng ký bản tin |