Chi tiết tin tức

Một thời để nhớ

07:57:00 - 05/10/2021
(PGNĐ) -  Dẫu đi xa, ai cũng mãi nhớ về những kỷ niệm ngày ấy: “Chân vẫn bước mà lòng thì ngoảnh lại. Môi mỉm cười mà mắt lệ hoen cay. Tình huynh đệ, nghĩa Thầy trò sâu nặng. Nguyện trọn đời ghi khắc mãi trong tim ”.

 

Học viện Phật giáo Việt Nam tại Hà Nội

 

Chiều, chiều về... những vệt nắng lặng lẽ nép mình sau những tán lá xanh mướt, sân trường mới đó rộn rã với tiếng cười, người nói mà giờ đây chỉ nghe khe khẽ tiếng lá xào xạc giữa không trung. Từ xa nhìn lại, hàng phượng vĩ như dải lụa đỏ thắm đang uốn lượn giữa bầu trời cao rộng. Dưới những tán lá xanh tươi, những chú ve giấu mình đang mải miết trình diễn các tiết mục của mình cho mùa hè yên tĩnh trở nên rực rỡ sắc màu. Tiếng ve rộ lên một lúc rồi trầm xuống, nhưng một lát sau, chỉ vài ba tiếng ve ngân lên là cả dàn đồng ca lại râm ran tiếp nối. Hè về! Tiếng gọi thân thương của mùa hè nghe âm vang trên từng cành cây, ngọn cỏ. Thời gian trôi qua thật nhanh, mới ngày nào, chúng con từ khắp mọi miền đất nước tựu về mái trường chung – Học viện Phật giáo Việt Nam tại Hà Nội để tu học, còn nghe vang vang tiếng trống khai trường, vậy mà giờ đây chúng con đã trở thành những Tăng Ni sinh cuối cấp của Học viện. Cảm xúc về mái trường, quý Chư tôn đức giáo thọ sư, về tình huynh đệ nơi đây như chợt ùa về trong con với biết bao bồi hồi, xao xuyến... Nắng ươm hồng trải nhẹ bóng chiều rơi Tô điểm sắc bâng khuâng trời cõi hạ Vùng kỷ niệm dâng trào không thể xóa Màu thời gian, ôi lạ đến thân thương! Bốn năm học của chúng con trôi qua tựa như cơn gió thoảng, mùa hạ năm ấy chúng con chập chững bước vào trường mà giờ đây chỉ còn vài tháng nữa thôi, hàng Tăng Ni sinh chúng con đã phải nói lời chia xa mái trường Học viện để tiếp tục con đường rộng dài phía trước.... Tất cả để lại trong chúng con là những miền ký ức, những hoài niệm cảm xúc thân thương để nhớ, để thương, để nâng niu, để trân quý, để găm vào tim mình những kỷ niệm dấu yêu. 

 

HT. Thích Thanh Đạt và HT. Thích Thanh Quyết chụp ảnh kỷ niệm cùng Tăng Ni sinh Học viện Phật giáo tại Hà Nội

 

Có lẽ chúng con là những Tăng Ni sinh trẻ thật may mắn và đầy đủ phước duyên khi được đồng học, đồng tu trong một môi trường giáo dục như Học viện Phật giáo Việt Nam tại Hà Nội. Đây chính là cơ sở đào tạo Phật học lớn nhất miền Bắc, được thành lập từ năm 1981, nhằm đáp ứng yêu cầu phục vụ đạo pháp và dân tộc của các cấp Giáo hội Phật giáo Việt Nam. Học viện Phật giáo Việt Nam tại Hà Nội cũng là Học viện đầu tiên có nhiệm vụ giáo dục, đào tạo Tăng Ni thế hệ trẻ ở bậc đại học và sau đại học có đủ kiến thức, đức hạnh để đảm nhận trọng trách truyền bá Phật pháp, phục vụ lợi ích dân sinh, phục vụ đạo pháp và dân tộc. Nơi đây còn là mảnh đất "đại địa linh" dày những di tích lịch sử: Chùa Non Nước là ngôi chùa vào hàng cổ nhất Việt Nam, có bề dày trên 1000 năm lịch sử; Đền Sóc - nơi có tượng Phật Tổ đúc bằng đồng cao 6,5m, nặng 30 tấn, là pho tượng đại Phật liền khối lớn nhất Đông Nam châu Á, nơi có đền thờ Phù Đổng Thiên Vương...Nhờ ân đức sâu dày của Quý Chư Tôn Đức lãnh đạo Học viện, quý Thầy cô giáo thọ sư, chúng con không những được tu học trong môi trường giáo dục hiện đại, đầy đủ cơ sở vật chất, được tắm mình trong suối nguồn tri thức vô tận mà còn được sống giữa tình thương bao la của Quý Thầy, của chư huynh đệ đồng học. 

Tăng Ni sinh Học viện Phật giáo Việt Nam tại Hà Nội chụp ảnh kỷ niệm tốt nghiệp

 

Ơn cha, nghĩa mẹ, ơn Thầy! Chúng con vẫn thường khắc ghi câu hát: “ Là người con khi mở mắt chào đời, hình ảnh cha mẹ là ấn tượng đẹp nhất, là điểm tựa vững chắc cho con lớn khôn thành người hữu dụng. Là đệ tử Phật khi bước chân vào Đạo, hình ảnh cao quý đầu tiên chính là Thầy, là người duy nhất chắp cho ta đôi cánh từ bi và trí tuệ để chúng ta bay cao, bay xa trên vùng trời đạo Pháp, rồi trên nẻo đường ấy lúc nào cũng có Thầy dõi theo bước chúng ta đi.” Cha mẹ đã sinh ra xác thân tứ đại của chúng con, nhưng Quý Thầy đã chắp cho chúng con đôi cánh từ bi và trí tuệ của Giáo Pháp nhiệm màu. Quý Thầy đã dành cho chúng con một tâm lượng thương yêu rộng lớn như cha mẹ. Có lẽ, đó là tình thương được xuất phát từ nguồn trí tuệ và chất từ bi thẳm sâu trong huyết mạch của Quý Thầy, trong dòng máu của bồ đề, của tâm lượng và hạnh nguyện của những vị Bồ Tát. Không mong cầu, không chấp trước, Quý Thầy hiện hữu trong mắt chúng con như sinh thể tuyệt diệu nhất hòa lẫn trong muôn trùng sự sống để trong hồn nhiên, chân thật, chúng con học được tính cách Phật nơi Quý Thầy, trong tất cả mọi sự đối đãi với nhân gian. Như những con tằm rút ruột nhả những sợi tơ óng vàng dệt nên ước vọng dâng đời, quý Thầy, quý Cô nơi đây đã cống hiến cả cuộc đời mình cho sự nghiệp trồng người, sự nghiệp đưa đò vĩ đại bằng những viên phấn trắng mộc mạc, bằng những giọt mồ hôi miệt mài, tận tụy bên trang giáo án. Mặc dù còn biết bao Phật sự, Quý Thầy Cô vẫn luôn sắp xếp thời gian để trở về Học viện chia sẻ và truyền trao kiến thức Phật pháp cho chúng con. Ngày hôm nay, lớp lớp Tăng Ni sinh ra trường tham gia vào nhiều công tác Phật sự cho các cấp Giáo hội, đóng góp tích cực vào các hoạt động thiện nguyện của đất nước, làm những sứ giả Như Lai đem ánh sáng Phật pháp đến với chúng sinh... Bao nhiệt huyết của Quý Thầy Cô đã để lại những rung động mạnh mẽ trong con: ​Con đã thấy cuộc đời thầy cô giáo Rất đơn sơ tập giáo án gối đầu Viên phấn trắng hương cuộc đời bay bổng Mực chấm bài là máu đỏ trong tim Bốn năm gắn bó dưới mái trường, tình Thầy trò luôn lắng đọng trong tâm hồn mỗi người, luôn âm thầm chảy qua bao thế hệ học sinh. Dẫu biết kỷ niệm của mỗi người về hình ảnh người Thầy là khác nhau, nhưng tựu trung lại đó luôn là những gì thiêng liêng nhất mà chúng con lưu giữ trong miền ký ức. 

 

Giờ sinh hoạt ngoại khoá của Tăng Ni sinh Học viện Phật giáo Việt Nam tại Hà Nội

 

Nhớ nơi đây, Bậc Thầy khả kính của chúng con Hòa Thượng thượng Thanh hạ Quyết đã dồn không biết bao nhiêu tâm huyết, sức lực và trí lực để tạo dựng nên ngôi trường Học viện này. Người đã cống hiến hết mình cho sự nghiệp đào tạo tăng tài, phát triển nền giáo dục Phật giáo của nước nhà. Đạo nghiệp của Ngài như những tia sáng phát xuất từ viên châu ngọc, soi lối dẫn đường cho hàng hậu lai tân học chúng con. Đó chính là ánh sáng của một nhân cách cao thượng, của một bậc giới hạnh nghiêm minh, hơn tất cả đó chính là ánh sáng của một trí tuệ rạng ngời, một đức hạnh thầm tỏa hương giới đức. Nước sông thu in hình người lặng lẽ Mái chèo khua ông lái nhẹ nhàng lay Bao lữ khách đi về trên bến vắng Sang sông rồi ai nhớ bến sông xưa . Dù bận bao Phật sự, Hòa Thượng vẫn dành thời gian lên lớp với chúng con bằng tất cả nhiệt huyết của mình. Chúng con làm sao có thể quên những buổi dò bài tim đập liên hồi khi gọi đến tên, rồi những trận cười giòn tan hay những áp lực lo lắng mỗi khi thi hết môn.... Có những lúc bị dò bài tái mặt, nín thở vì run sợ, bị đứng xó góc lớp vì không thuộc bài…con tưởng chừng đó là một trái tim lạnh giá hay khô cằn, nhưng khi nghe Hòa Thượng chia sẻ những kinh nghiệm về cuộc đời, thế sự con lại cảm nhận được sự ấm áp và gần gũi biết bao… Đó phải chăng là trái tim của một vị Bồ Tát đang xúc tiến cho chúng con thêm tinh tấn tu học, trái tim của con người vị tha vô ngã, tuy nghiêm nghị nhưng là cả một tình thương đang ôm ấp chúng con. Tình Thầy Cô là thế, tình pháp lữ đối với con cũng thật đậm đà. Chia tay rồi con mãi nhớ những lúc cùng chư huynh đệ chấp lao việc chúng, chia nhau cái chổi, cây cuốc trong những giờ lao động hay những lúc bên nhau cùng nhâm nhi ly trà ấm tình đạo vị....Những buổi cùng lên khóa lễ, cùng nhau xếp hàng lên thiền đường hay những buổi liên hoan tập thể, cùng vui ca câu hát...những kỷ niệm thân thương ấy sẽ mãi mãi theo gót chúng con. 

 

Ni sinh Tâm Hà - tác giả bài viết 

 

Dù thời gian được gần gũi, đồng học, đồng tu bên nhau không quá dài nhưng khoảng thời gian ấy đủ để chúng con cảm nhận được tình pháp lữ sâu đậm dưới mái trường Học viện này. Dẫu mai đi mọi phương trời Những lời Thầy dạy đời đời khắc ghi Dẫu cho biển cạn non mòn Mối tình pháp lữ sắc son đời đời . Chỉ còn lại vài tháng nữa thôi, trong vọng âm của tiếng chuông tan trường, trong làn sương mờ ảo của núi rừng Sóc Sơn sắp vào đông, chuyến xe liên tỉnh sẽ tiễn đưa chúng con trở về lại trú xứ tiếp tục chí nguyện của bản thân. Tình Thầy Cô ấm áp, nghĩa huynh đệ gắn bó, keo sơn sẽ là những kỷ niệm in dấu - một thời để nhớ đối với con trong ngôi nhà chung này. Khép lại những xúc cảm nơi đây, bằng tất cả lòng tôn kính của mình, con ngưỡng nguyện hồng ân Tam Bảo thùy từ gia hộ cho Quý Chư tôn đức, Quý Thầy Cô thân tâm thường an lạc, tuệ đăng viễn chiếu, chúng sinh dị độ, Phật sự viên thành và mãi mãi là bóng cây đại thọ, là bậc chiêm y trong chốn thiền môn che chở cho hàng Tăng Ni sinh chúng con trên bước đường tìm về bến giác. Nguyện cầu chư huynh đệ đạo tâm luôn kiên cố, thành tựu mọi sở nguyện, luôn cống hiến hết sức trẻ của mình trên con đường “hoằng pháp, lợi sinh”. Dẫu đi xa, ai cũng mãi nhớ về những kỷ niệm ngày ấy: “Chân vẫn bước mà lòng thì ngoảnh lại. Môi mỉm cười mà mắt lệ hoen cay. Tình huynh đệ, nghĩa Thầy trò sâu nặng. Nguyện trọn đời ghi khắc mãi trong tim ”.

 

Tâm Hà

Bình luận
Gửi bình luận của bạn

Danh bạ website Phật giáo
Sự kiện - Hội thảo
  • Về Thiền học khởi nguyên của Phật Giáo Việt Nam
  • Giới thiệu sách - Tìm người trong hơi thở
  • Chuyện xưa... mai trắng Hà thành
  • Đôi dòng xúc cảm
  • 108 Lời tự tại – Nâng cao phẩm chất cuộc sống
  • Ai trộm chuỗi tràng hạt của Phật?
  • Em nên đi tu hay lấy chồng?
  • Trần Nhân Tông – đức Vua, Phật hoàng của dân tộc Việt
  • Bình an giữa cuộc đời
  • Ăn và Đạo Pháp

Đăng ký bản tin