Chi tiết tin tức

Con trai bất hiếu bỏ rơi mẹ già để đi tìm phật - bài học thấm thía cho mọi người con trên đời

06:32:00 - 25/09/2015
(PGNĐ) -  Có một chàng trai nọ đặc biệt tin vào đức Phật, vì tin một cách mù quáng nên bỏ rơi mẹ già và rời nhà đi cầu Phật. Anh ta trải qua bao nhiêu khổ cực, trèo đèo lội suối nhưng vẫn không tìm được đức Phật mà anh ta luôn sùng bái.

Một hôm nọ, anh ta đi đến một ngôi miếu trang nghiêm, vị phương trượng trong miếu là một cao tăng đã đắc đạo.

Chàng trai thành khẩn quỳ trước mặt đại sư và cầu xin đại sư chỉ cho con đường để gặp được đức Phật.

Trông chàng trai mê tín như vậy, đại sư thở dài rồi nói với cậu ta rằng: “Cậu đi từ đâu đến thì hãy quay về nơi đó. Trên đường về, cậu cứ đi đến đêm khuya, sau đó gõ cửa, nếu có người đi chân không ra mở cửa cho cậu thì người đó chính là đức Phật mà cậu đang tìm kiếm”.

Chàng trai vui đến điên cuồng, tâm nguyện bao nhiêu năm cuối cùng cũng có hi vọng được thành hiện thực. Anh ta từ biệt đại sư và quay về con đường tìm đức Phật của mình.

Anh ta đi mấy tháng trời, qua bao nhiêu đêm muộn mới nhìn thấy một số nhà đang đèn sáng. Anh ta tràn đầy hi vọng bước đến gõ cửa từng nhà nhưng lần nào cũng khiến anh ta thất vọng, không có ai mở cửa cho anh ta cả, càng về gần đến nhà, anh ta càng thất vọng.

Gần về đến nhà rồi nhưng anh ta vẫn không tìm thấy tung tích của vị đức Phật kia đâu.

Nửa đêm canh ba, trời mưa tầm tã, về đến trước cửa nhà, anh ta thất vọng, buồn bã đến nỗi ngay không còn sức để gõ cửa nữa. Lúc này anh ta mới thấy mình là một thằng ngốc, trên đời này làm gì có vị đức Phật nào chứ. Anh ta vừa mệt vừa đói, cố gắng hết sức để bước đến gõ cửa.

“Ai đấy?” Tiếng người mẹ già cả vọng ra.

“Mẹ ơi, là con đây, con về rồi đây!”

Một lúc sau, người mẹ khoác vội chiếc áo bước ra mở cửa, bà xúc động nói: “Con trai, con đã về rồi ư!”

Mẹ vừa nói vừa kéo chàng trai vào nhà. Dưới ánh đèn sáng, người mẹ bật khóc, bà đưa hai bàn tay tràn đầy lòng yêu thương, lòng nhung nhớ sờ lên khuôn mặt chàng trai, nụ cười hạnh phúc xen lẫn những giọt nước mắt.

Chàng trai cúi đầu, anh ta thấy mẹ chân không đứng trên nền nhà lạnh ngắt, đột nhiên anh ta nhớ đến câu nói của vị cao tăng kia, anh ta chợt nhận ra và quỳ xuống trước chân mẹ rồi khóc như mưa: “Mẹ ơi…”

 

Chàng trai lúc này mới tỉnh ngộ ra, thì ra đức Phật bấy lâu nay anh tìm kiếm đó là tình thân, là tình yêu của mẹ, là tình thương của bố.

Trong cuộc đời, người có ân tình sâu nặng đối với chúng ta không ai khác ngoài bố mẹ, sinh mệnh là do bố mẹ ban cho ta, là bố mẹ đã vất vả để nuôi ta khôn lớn, chúng ta lớn lên bằng tâm huyết của bố mẹ, sự trưởng thành của chúng ta gắn liền với sự chăm sóc yêu thương của bố mẹ.

Trong con mắt của bố mẹ, chúng ta mãi là một đứa trẻ, chỉ cần nhìn thấy chúng ta khỏe mạnh, vui vẻ là bố mẹ vui rồi.

Bố mẹ luôn hi sinh thầm lặng vì con cái, cho dù con cái có vô tâm với họ đến nhường nào, thậm chí làm họ bị tổn thương thì bố mẹ vẫn luôn bao dung, vẫn luôn làm mọi thứ vì con.

 

S.T

Bình luận
Gửi bình luận của bạn

Danh bạ website Phật giáo
Sự kiện - Hội thảo
  • Về Thiền học khởi nguyên của Phật Giáo Việt Nam
  • Giới thiệu sách - Tìm người trong hơi thở
  • Chuyện xưa... mai trắng Hà thành
  • Đôi dòng xúc cảm
  • 108 Lời tự tại – Nâng cao phẩm chất cuộc sống
  • Ai trộm chuỗi tràng hạt của Phật?
  • Em nên đi tu hay lấy chồng?
  • Trần Nhân Tông – đức Vua, Phật hoàng của dân tộc Việt
  • Bình an giữa cuộc đời
  • Ăn và Đạo Pháp

Đăng ký bản tin