Chi tiết tin tức Phía cuối con đường - nơi ấy ta sẽ đến 22:22:00 - 06/12/2013
(PGNĐ) - Trong cuộc đời, mỗi chúng ta đều có một con đường để đi, một cái đích để hướng tới, và biết bao ước mơ, hoài bão chờ ta ở tương lai phía trước…
Mọi thứ đều có lúc khởi đầu và có điểm kết thúc. Dòng sông từ rừng già rồi cũng sẽ đổ về biển cả. Và chiếc lá xanh kia, khi lụi tàn sẽ rơi rụng về cội…
Ai đó đều có những lựa chọn trong đời, những ước mơ được ủ ấm ngay từ thời trẻ…Và dù họ chọn con đường nào để đi, có một ngày họ sẽ dừng chân, ở nơi họ cần đến hay chỉ là cái đích tạm thời. Ở nơi ấy, họ dừng lại và chiêm nghiệm. Thời gian, cuộc sống và những thử thách, khiến ai đó mạnh mẽ hơn và trưởng thành hơn. Bạn có bao giờ tự hỏi: Ngày ấy sẽ ra sao nếu ta ở phía cuối con đường? Phía cuối con đường, nơi ta dừng chân, có thể ta sẽ bắt gặp ánh nhìn thân quen mà ta hằng yêu thương, để rồi mỉm cười và cùng người ấy nắm bàn tay thật chặt. Phía cuối con đường, có thể ta sẽ im lặng lắng nghe, nhặt một chiếc lá vàng rơi, và trân trọng hơn từng thanh âm của cuộc sống để rồi thầm cảm ơn Tạo hóa đã cho ta có mặt trong cõi đời để ngày ấy, được nghe và cảm nhận… Phía cuối con đường, nơi mà ta có thể sẽ đạt được ước mơ, hoặc cũng chính là nơi ta nhận ra hoài bão của mình sẽ mãi còn dang dở. Nhưng nếu ai đó biết yêu lấy chính mình, họ sẽ tận hưởng hạnh phúc khi thành công hoặc nhìn thất bại rồi biết nhận ra bài học từ quãng đường họ đã bước chân qua. Phía cuối con đường, nơi đó có tình thương, vì có thể ở nơi ấy bạn đủ chín chắn để nhận ra những giá trị mà thuở thiếu thời có khi vì hồn nhiên vô tư mà vô tình lãng quên. Đó là gia đình, quê hương và những người thân thuộc. Phía cuối con đường, có chăng đó là lần cuối bạn được nhìn ánh bình minh sáng sớm, hay thoáng buồn lặng ngắm hoàng hôn ? Và rồi có lẽ ở đó, bạn thấy rằng cuộc sống trôi đi nhưng không bao giờ lặp lại, có những khoảnh khắc chỉ đến một lần trong đời, là ánh trăng đẹp, hay buổi chiều mưa rơi…mỗi một lần sẽ khác. Phía cuối con đường, bạn có thể cười, nhưng có khi bạn sẽ khóc. Cuộc đời cũng giống như một con đường dài, con đường ấy, phía cuối là hạnh phúc hay đau thương, có ai nào biết được, chỉ biết rằng khi bắt đầu bước đi trên con đường ấy, họ chỉ có thể lựa chọn mà thôi ! Và cũng bởi:“Cuộc đời là quả lắc giữa nụ cười và nước mắt”. Mỗi con đường, bằng phẳng hay gập ghềnh gian nan, đều đưa ta đến một chân trời mới. Mỗi khi tiến một bước về phía trước, dù có thể đau vì bàn chân rướm máu, dù có thể khóc vì khó khăn quá nhiều, nhưng ta hiểu đó là cái giá để ta đánh đổi những bài học cuộc sống. Để rồi sau bao tháng năm, ta trưởng thành hơn, tự tin và mạnh mẽ hơn, đủ sức đương đầu với những thử thách mới của cuộc sống. Và cũng luôn nhớ một điều, bạn không thể lẻ loi bước đi một mình. Có những vấp ngã trong đời mà đôi khi bạn không thể tự mình đứng dậy, rất cần ai đó nâng đỡ sẻ chia. Đó có thể là gia đình, thầy cô, bạn bè hay người mà bạn trao tình yêu thương. Để rồi đến tận cuối con đường bạn đi, bạn hiểu rằng chúng ta cần dựa vào nhau để sống và để vươn lên, và cuộc sống vốn dĩ là cho và nhận…! Trên con đường bạn đã, đang và sẽ đi, có thể bạn sẽ cần lắm một ngọn đèn chỉ đường, của ai đó từng đi trước bạn. Họ sẽ là người chỉ rõ cho bạn biết những khó khăn mà bạn phải đương đầu, những hành trang bạn cần mang theo, và cái đích cuối cùng bạn cần đến…dù đó là con đường học vấn, con đường hạnh phúc hay con đường sự nghiệp. Những người dẫn đường, bạn có thể gặp họ, ở nơi ấy-phía cuối con đường-nơi mà bạn sẽ nói lời tri ân… Để đến cuối con đường, điều cần thiết bạn làm là phải bước đi, với ánh mắt luôn hướng về phía trước. Cuộc đời không cho phép chúng ta dừng lại, thế giới này luôn vận động, cuộc sống cũng đầy nghiệt ngã, vì ai cũng hiểu: “Cuộc đời là biển cả, ai không bơi sẽ chìm…” Phía cuối con đường bạn đi, nơi đó có những điều chưa thể nói. Nhưng bạn hiểu rằng, đến nơi tận cùng, đó là nơi ta hiểu rõ mình nhất. Dù con đường không trải hoa hồng, con đường có lắm chông gai, hãy tin: “Sống có mục đích đời sẽ không vùi dập!” Dẫu biết rằng cuộc sống không chỉ có màu hồng, trường đời bên cạnh nụ cười là nỗi đau, những nỗi bất hạnh, đắng cay, những mưu toan dằn vặt. Nhưng không một ai đánh đổi cuộc sống của mình bởi bất cứ điều gì khác, bởi tất thảy chúng ta đều cố gắng sống và hy vọng về một ngày mai tươi sáng hơn. Và dù cuộc sống có làm cho bạn đau, ai đó làm bạn tổn thương, ai đó xúc phạm và gieo nên hạt giống hận thù…hãy vị tha, bao dung và tin về một ngày mai sẽ khác. Hãy cảm nhận tự sâu thẳm tâm hồn để luôn sẵn sàng trả lời câu hỏi: Ta sống vì lẽ gì? Đừng nản bước trên con đường bạn đi, đừng nghĩ rằng đích đến quá xa mà sớm buông xuôi hay gục ngã, hãy tin rằng, có một ngày bạn sẽ đến được…Phía cuối con đường ! Nếu ai đó có suy nghĩ rằng, phía cuối con đường cũng là nơi ta chấm dứt mọi thứ, thì điều đó thật đáng buồn. Đó chỉ là điểm chuyển tiếp cho một khởi đầu mới mà thôi! Vì như ai đó đã từng nói: “Sự sống nảy sinh từ cái chết, hạnh phúc hiện hình từ những hy sinh gian khó, trong cuộc đời không có bước đường cùng, chỉ có những ranh giới, điều cốt yếu là phải vượt qua được những ranh giới ấy”. Heraclitus từng nói: “Không ai tắm hai lần trên một dòng sông”. Nhưng tương đối, cuộc sống cũng có những thứ tuần hoàn: mưa rơi, nước chảy, những giây, những phút của dòng thời gian…Vậy thì có hay không nếu ta có thể trở lại con đường mà ta đã đi qua, để chiêm nghiệm và nhìn lại chính mình. Để rồi đến cuối con đường, ta lại có cơ hội bước tiếp một con đường mới hay trở về tìm lại những năm tháng đã qua? Nơi ta muốn đến đôi khi là nơi ta đã bắt đầu, mọi thái cực đều quay về khởi điểm. Một khi đã hiểu về cuộc sống và chính mình, bạn sẽ là người làm chủ, để sống, cống hiến, trải nghiệm và chinh phục…Nghĩ về nơi tận cuối con đường, để ta sống có ý nghĩa ở hiện tại, hy vọng về tương lai, và cũng để không bao giờ phủ nhận quá khứ… Hy vọng rằng trong cuộc đời ai đó, khi đặt chân đến phía cuối con đường, dừng lại và đặt tay lên trái tim và nói: “Cảm ơn đời đã cho tôi thử thách, để mỗi khi chiến đấu với khó khăn tôi trở nên mạnh mẽ hơn, để những lúc buồn đau tôi tìm được lẽ sống, niềm tin và chỗ dựa, để khi nhớ về những ngày tháng đã qua tôi không hổ thẹn vì đã dám kiên gan chống chọi với những khắc nghiệt của cuộc sống, để tôi biết quý trọng mình hơn, để tôi mãi biết ơn những người mà nhờ họ, tôi làm nên những kỳ tích cho riêng mình, để rồi tự nhủ rằng ngày hôm nay phải sống tốt hơn ngày hôm qua và trân trọng từng phút giây hiện tại…Cảm ơn con đường tôi đi…!" Phía cuối con đường, bạn sẽ thấy. Hãy tin: Đêm dù dài nhưng ngày mai, bình minh rồi sẽ đến…! NT Sưu tầm
Bình luận
Gửi bình luận của bạn
|
Tin nhiều người đọc Danh bạ website Phật giáo Sự kiện - Hội thảo
Đăng ký bản tin |