Chi tiết tin tức

Không chỉ vì Người đã sinh ra con...

10:47:00 - 20/08/2015
(PGNĐ) -  Mẹ ơi! Đó là tiếng gọi yêu thương và ấm áp nhất đời con. Trong giấc ngủ đầu đời của con, mẹ đã từng hát ru: “À ơi! Ví dầu cầu ván đóng đinh, cầu tre lắc lẻo ngập nghềnh khó đi. Khó đi mẹ dắt con đi… à ơi!”.
Nhưng  khi những bước chân con bước những bước đầu đời, con đã rời xa mẹ! Dẫu không lớn lên trong vòng tay mẹ, nhưng trong con luôn có một góc rất riêng dành cho Người. Con luôn niệm ân Người không phải vì Người đã sinh ra con.
 
su co lang mai.jpg
Tranh minh họa: Làng Mai

Con là đứa con đầu lòng của mẹ. Với bao yêu thương chăm chút của cha mẹ, con sinh ra trong trời mưa lũ tháng tám quê mình, nước giăng không biết đâu là bãi bờ. Ngày ấy nhà nghèo, ấy vậy mà con dở chứng, bệnh tật liên miên.

Ngày con hai tuổi tròn, mẹ dùng trái tim bao la cho con theo Thầy, cho con có cuộc sống đủ đầy, cho sức khỏe con tròn hơn. Rồi mẹ dùng trái tim nhỏ bé của mình cùng cha tiếp tục với phần đời.

Mẹ ơi! Phải chăng mẹ đã khóc rất nhiều vì con? Thế nên, mắt mẹ không còn tươi vui và tinh anh như trong bức ảnh thuở thiếu thời. Con vẫn biết việc quen dần với cuộc sống xa con đã lấy đi rất nhiều thời gian của mẹ. Cả cuộc đời mẹ đã dành thời gian cho con, cho em con, cho gia đình. Mẹ bớt niềm vui cho riêng mình, dành trọn tất cả cho con, cho em con.

Ngày con hiểu chuyện, ngày con về thăm mẹ. Tình yêu dành cho mẹ trong con không như những đứa trẻ khác, nó mơ hồ nhưng vẫn ấm nồng và vẹn nguyên.

Mẹ vui mừng đem con khoe với hàng xóm, hãnh diện với họ hàng. Nhưng đêm về trong vòng tay mẹ con vẫn nghe tiếng nấc nhẹ nhàng, khẽ khàng của mẹ. Những năm sau ấy, con lại về, lại đi. Mẹ đã tiễn con đi...

“... Trong nắng hanh vàng
Mẹ về trong nỗi nhớ thương ngập tràn
Lời ru đêm vắng vẫn còn
À ơi! Con gắng sắt son tu hành”.


Mẹ ơi! Biết bao mùa Vu lan đã đi qua, một lần nữa con lại niệm ân Người không chỉ vì Người đã sinh ra con trong cuộc đời này. Mà rằng, nếu ngày ấy mẹ không đủ bao dung và kiên cường để xa con thì con chưa chắc đã "đầu tròn áo vuông". Mẹ là vị Bồ-tát, là thiện tri thức tạo thuận duyên cho cánh cửa vào đạo của con.

Mẹ ơi! Bởi vì mẹ là người phụ nữ kiên cường "đẩy" con xa mình, cho con gần hơn cánh cửa đạo. Dẫu không lớn lên trong tình yêu dạt dào của mẹ, nhưng con vẫn luôn yêu mẹ, tình yêu của một đứa con xa, và con luôn niệm ân Người, mẹ ơi!

Tình mẹ dẫu con có dùng tất cả tính từ hoa mỹ của trần gian thì việc diễn tả cái tình ấy bằng ngôn từ vẫn là đều bất khả. Tuy vậy, mùa Vu lan này con vẫn muốn gửi về mẹ cái tình của đứa con xa. Muốn nói thật nhiều lần rằng: Con yêu mẹ, nhiều, nhiều lắm!

Mùa Vu lan con gửi gắm tất cả lời nguyện cầu, xin quê nhà mẹ bình an, sức khỏe tròn đầy, mẹ nhé! Không chỉ để đợi ngày em con thành tài, mà là để nhìn con của mẹ dành phần cuộc sống của mình làm cho “tốt đạo đẹp đời”.

“Mẹ ơi! Con mãi không quên
Lời ru của mẹ đêm trường cô liêu

Khuyên con cố gắng tu hành

À ơi! Nắng sớm mưa chiều không phai”.

Thích Nữ Lệ Pháp

Nguồn: GNO

Bình luận
Gửi bình luận của bạn

Danh bạ website Phật giáo
Sự kiện - Hội thảo
  • Về Thiền học khởi nguyên của Phật Giáo Việt Nam
  • Giới thiệu sách - Tìm người trong hơi thở
  • Chuyện xưa... mai trắng Hà thành
  • Đôi dòng xúc cảm
  • 108 Lời tự tại – Nâng cao phẩm chất cuộc sống
  • Ai trộm chuỗi tràng hạt của Phật?
  • Em nên đi tu hay lấy chồng?
  • Trần Nhân Tông – đức Vua, Phật hoàng của dân tộc Việt
  • Bình an giữa cuộc đời
  • Ăn và Đạo Pháp

Đăng ký bản tin