Chi tiết tin tức Thì thầm mùa xuân 09:29:00 - 14/02/2015
(PGNĐ) - Tết đến, xuân về trong niềm vui của sự sum họp, đoàn tụ nơi trụ xứ... lòng con vẫn trào dâng một niềm cảm tạ chân thành đối với công ơn dạy dỗ của các quý Thầy đã dành cho chúng con ! Quý Thầy chính là những bậc Thầy khả kính, những người người lái đò thầm lặng đưa chúng con cập bến bờ tri thức giác ngộ của giáo pháp Như Lai, để từ đây chúng con biết mở lòng nhân ái, biết ban trải tình thương cho nhân loại...
Xuân về trong cái se lạnh của tiết trời cuối đông, lất phất những hạt mưa phùn và thoảng qua những cơn gió xuân mát mẻ. Bầu trời thiếu cái nắng vàng rực rỡ của mùa hạ, cái nắng dịu nhẹ, mơ màng của mùa thu, cái ảm đạm, xám xịt của mùa đông...chỉ còn lại sắc xuân căng tràn nhựa sống trên từng cành cây ngọn cỏ. Gió xuân e ấp gửi những lời tự tình kín đáo đến nàng xuân thơ mộng. Gió gõ cửa, giục những khóm đào đang lún phún chùm nụ đỏ thắm vội khoe sắc, đón nắng xuân...
Hoa Đào khoe sắc tại Trúc Lâm Thiên Trường - ảnh: Điều Ngự Tử
Xuân về! Phố phường Nam Định như được khoác trên mình chiếc áo nhung mượt mà: nào là sắc hồng của đào bích, sắc vàng của hoa mai, sắc đỏ của những khóm lay-ơn, sắc xanh của những cành phát lộc, sắc tím của vi-o-let và sắc trắng tinh khôi của những chậu lan ý trong các khu chợ… Trên sân trường Thiên Trúc, những khóm đào bích, đào pha đua nhau nở bung những chùm nụ. Giữa sân trường là bức tượng Đức Thích Ca nở nụ cười hiền từ, tỏa bóng xuống mặt hồ phẳng lặng. Ngày cuối năm, sân trường yên tĩnh quá! Thiếu bóng dáng gần gũi, thân thuộc của các Tăng ni sinh khóa VI. Mới ngày nào nơi đây còn lạ lẫm, mới mẻ đối với mỗi Tăng ni chúng con. Vậy mà giờ đây, ngôi nhà chung ấy đã trở nên quen thuộc quá rồi!. Thời gian trôi qua mau…Một tháng, hai tháng, ba tháng, bốn tháng, năm tháng…đã khép lại một học kì. Chúng con tạm chia tay với Thầy cô, bè bạn để trở về trụ xứ. Biết bao cảm xúc thân thương còn đọng lại nơi đây.
Giờ thi môn LSPGVN - ảnh: Điều Ngự Tử
Tối hôm qua, chúng con còn quây quần bên nhau, hát vang bài hát “Bốn phương trời” trong tiếng cười giòn tan của tuổi học trò hồn nhiên, vô tư. Nối vòng tay lớn, chúng con chia sẻ với nhau tất cả những niềm vui, nỗi buồn của một chặng đường đã qua, tổng kết những gì đã làm được và đề ra những phương hướng cho năm tới. Chúng con hứa sẽ cùng nhau cố gắng tu và học trong tình lục hòa đồng trụ, đoàn kết giúp đỡ nhau trong học tập và tu hành. Cuối cùng chúng con hát vang bài hát chia tay theo những vỗ tay giòn giã: “Giờ chia tay đã đến bạn ơi, mới hôm qua ta cùng với nhau. Giờ chia tay đã đến bạn ơi, mới đây thôi ta cùng với nhau. Tay trong tay, ta khắc ghi bao kỉ niệm, này bạn yêu ơi, giờ này chia tay và xin nhớ nhau từ đây…”. Nhớ quá! Yêu mãi phút giây này!... Trải qua kì thi đầu tiên đầy căng thẳng và áp lực, khi kết thúc ai nấy đều cảm thấy nhẹ nhõm và thoải mái. Bạn bè náo nức, phấn khởi thu xếp đồ đạc để về chốn trụ xứ. Ngày cuối cùng gắn bó với ngôi trường, lòng con rộn lên bao xúc cảm. Hơn một tháng nữa chúng con mới trở lại nơi đây. Biết bao kỉ niệm nơi Thầy cô, bè bạn chợt ùa về trong con! Con lặng ngắm ngôi trường lần cuối.
Thời áo trắng - ảnh: CTV
Đứng giữa sân trường, nhìn những chiếc lá khô xào xạc xoay tít theo chiều gió, con nhớ quá những bài giảng của Thầy, nhớ quá những lúc Thầy kiểm tra bài cũ, chúng con ai nấy cúi sát mặt sợ sệt, lẩn tránh phải trả bài. Con nhớ tiếng Thấy ấm áp ngân vang trên bục giảng chia sẻ với chúng con bao kiến thức về tình đời, tình đạo. Niềm an vui luôn hiện hữu trên khuôn mặt mỗi chúng con khi Thầy kể cho chúng con nghe những câu chuyện về cuộc đời Thầy. Con học được bao kinh nghiệm tu tập từ chính nơi câu chuyện ngày xưa ấy. Rất đỗi thân thương, rất gần gũi...bởi đó cũng chính là chặng đường chúng con sẽ bước qua và trải nghiệm. Bằng tuổi chúng con, Thầy đã làm được nhiều điều mang lại lợi ích cho Phật pháp. Và hôm nay, Thầy lại đứng trên bục giảng để truyền đạt cho chúng con vốn kiến thức Thầy đã trau dồi được. Thầy vẫn bảo chúng con: “... Để có được ngày hôm Thầy đứng trên bục giảng chia sẻ với chúng con thật là điều không đơn giản…”. Con tin Thầy đã phải vượt qua rất nhiều những khó khăn thử thách, ngoài việc trau dồi giới đức để trở thành một vị giảng sư, Thầy còn phải chiến thắng chính mình, vượt qua tất cả những thử thách của nội tâm và ngoại cảnh. Con biết: “Chiến thắng chính mình là chiến công vĩ đại nhất”. Con tin ở nhiệt huyết và tình thương bao la Thầy dành cho chúng con sẽ giúp Thầy gặt hái được những đóa sen lòng của sự ban trải hạnh phúc.
Góc chợ hoa ngày tết - ảnh: Điều Ngự Tử
Sáng hôm nay, trong không khí đón xuân tưng bừng khắp phố phường Nam Định, chúng con đã tụ họp trước giảng đường tới chúc Tết các Thầy cô giảng dạy bộ môn. Xe cứ bon chầm chậm trên những con đường chạy dài tít tắp. Chúng con như lạc vào thế giới của sắc màu với những biển hiệu, băng rôn và những chiếc đèn lồng xinh xắn, dễ thương dọc các dãy phố. Nhà nhà chung vui đi sắm tết, người người tấp nập trên những trục đường giao nhau. Chúng con vừa đi vừa ca hát rôm rả. Chặng đường tuy dài và vất vả nhưng niềm vui khi được đến chốn trụ xứ của các quý Thầy khiến chúng con quên hết mệt mỏi! Có gì đo được tình thương bao la, lòng nhiệt huyết chân thành của quý Thầy đã chẳng quản gian khó, nắng mưa dãi dầu, thu xếp việc chùa, dành thời gian tới Trúc Lâm Thiên Trường chia sẻ kiến thức cho đàn con thơ: “ Con là mầm cây xanh Thầy là tia nắng ấm Cô là dòng nhựa trắng Cho mầm cây vươn cành
Con là cả ngày mai Sáng bừng bao ước vọng Nhóm từng trang giấy mỏng Thầy cô là hôm nay.”
Sắc xuân - ảnh: Điều Ngự Tử
Tết đến, xuân về trong niềm vui của sự sum họp, đoàn tụ nơi trụ xứ... lòng con vẫn trào dâng một niềm cảm tạ chân thành đối với công ơn dạy dỗ của các quý Thầy đã dành cho chúng con ! Quý Thầy chính là những bậc Thầy khả kính, những người người lái đò thầm lặng đưa chúng con cập bến bờ tri thức giác ngộ của giáo pháp Như Lai, để từ đây chúng con biết mở lòng nhân ái, biết ban trải tình thương cho nhân loại. Đốt nén hương lòng với tất cả niềm kính yêu vô bờ, con muốn gửi lời tri ân sâu sắc tới các bậc Thầy - Người dẫn chúng con đi trong những cơn mê lộ của những cuốn sách hay về giáo lý mà chẳng cần tới những lời bình giảng khiên cưỡng. Mỗi bậc Thầy tựa như một kho từ điển sống về Đạo Pháp cho chúng học hỏi kinh nghiệm để tiến tu đạo nghiệp. Trong con, hình ảnh Thầy luôn rực cháy soi sáng những bước chân nhỏ bé của con trên đường đạo gian nan! Mùa xuân về mang sức sống đến cho muôn loài và Thầy chính là sức sống của chúng con. Con cần một bàn tay nhân ái, con cần một điểm tựa tinh thần vững chắc ở nơi Thầy. Thầy cũng giống như người cha, người mẹ đã sinh ra chúng con một lần nữa. Xuân về, con thành tâm kính chúc quý Thầy pháp thể mãi khinh an, bồ đề tăng trưởng, chúng sinh dị độ, Phật sự viên thành, mãi mãi là bóng cây bồ che mát và tỏa hương pháp vị cho hàng hậu thế chúng con. Mai này, dù có đi đến phương trời nào, con sẽ mãi nhớ về mái trường xưa và hình ảnh của Thầy. Cổ họng con nghẹn ứ một niềm xúc cảm lâng lâng…Lục tìm trong kí ức, con nhớ về những chuyến đò xuôi ngược và hình ảnh người lái đò lặng lẽ đưa khách sang sông trong bài thơ “Viết về người lái đò”: “Con đứng nhìn dòng sông trôi êm Giữa đêm đông lạnh giá, con thì thầm cất tiếng gọi : ‘‘ Thầy ơi !’’...
Tâm Hà
Bình luận
Gửi bình luận của bạn
|
Tin nhiều người đọc Danh bạ website Phật giáo Sự kiện - Hội thảo
Đăng ký bản tin |