Chi tiết tin tức

Con sẽ về thăm cô, thăm chùa...

15:40:00 - 20/11/2014
(PGNĐ) -  Con gặp lại cô trong ngày tang của nội, cô đến viếng và tụng thời kinh cầu siêu. Cô nay tóc đã lấm tấm bạc, da nhăn nhiều và dáng cô cũng không cao thẳng như ngày xưa. Cô ơi, ngót nghét đã 17 năm rồi.


 

gieo-mam-1.jpg
Cô là người gieo hạt mầm yêu thương cho con - Ảnh minh họa


Cô dạy con năm lớp 2. Con vốn là đứa nhát đòn nên không thể học lớp của mình mà phải xin qua lớp cô để học. Vì cô rất hiền và từ tốn với đám học trò nhỏ ngây ngô. Con nhớ như in khi cô cầm tay con viết chữ, khi cô dạy con phát âm từng con chữ. Con cũng không sao quên được bốn cái phòng học trường làng, không cửa nẻo, mưa to là nước ngập đến chắn ngang của chân bàn, gió tạt ướt cả nửa dãy bàn bên cửa sổ và dáng cô trong chiếc áo dài hay có khi là chiếc bà ba sẫm màu.

Nghe đâu nỗi niềm riêng nào đó đã đưa cô đến mái chùa tĩnh lặng này. Ngày ấy, trưa trưa ba hay chở con xuống chùa để cô dạy con viết chữ và tập kể chuyện. Chiều chiều, con lại cùng cô lên chánh điện chong đèn và lạy Phật. Trong cái thâm u trang nghiêm của mái chùa quê khi chập choạng, một ánh đèn dầu dù có mỏng, có leo lét cũng chừng như làm sáng lên tuệ giác người thế gian, vốn bị bao vây bởi bao vòng trói buộc. Vậy mà khi ấy, con thấy sợ sợ, sợ cái bóng tối chưa hẳn tối, sợ cái sáng chưa đủ rạng ấy… Chùa quê nghèo, cô làm bánh bò nước cốt dừa ngọt béo bán ở chợ quê mỗi sáng.

Con nhớ không quên câu chuyện dạy làm người, cô dạy con kể để đi thi. Con nhớ không quên những nụ cười hiền như bà tiên khi cô cầm tay con viết chữ. Con nhớ không quên sự kiên nhẫn và tận tụy của cô. Con nhớ không quên hình ảnh cô mặc áo dài nâu hay áo bà ba sẫm màu cùng chiếc xe đạp cũ kỹ. Và cũng chiếc xe đạp ấy, cô đã chở con đi thi hết vòng huyện rồi vòng tỉnh. Và con, ngồi sau lưng cô, nhỏ xíu, tay thì giữ cho hai tà áo cô khỏi bị gió bay.

Ngày gặp lại cô, con bồi hồi, không nói nên lời. Mười mấy năm không thường viếng thăm cô, cô nay cũng đã yếu hơn xưa nhiều, nét thời gian hiển hiện rõ hơn trên gương mặt từ ái và nghiêm khắc ngày xưa. Âu cũng là quy luật của tạo hóa. Nhưng con tin chắc rằng, mỗi tháng ngày cô trải qua là những ngày đẹp đạo, đẹp đời vì cô là người của cửa Không nhưng có tấm lòng lớn với những đứa trò nhỏ quê nghèo.

Lớn lên, con không nghĩ mình là giáo viên. Nhưng nhân duyên đã cho con cơ hội được làm giáo viên một thời gian, để con hiểu hơn về những gian khổ và tấm lòng của người thầy. Sau lần lên lớp đầu tiên, con nghĩ đến cô thật nhiều - người đã cho con một khởi đầu tươi đẹp sau những ngày trốn học vì sợ đòn… Và con cũng đã hạnh phúc trong niềm vui và trách nhiệm của một người dạy chữ, dạy tình cho người học.

Giờ đây, con nhận ra rằng, muốn dạy giỏi phải học giỏi. Người thầy tốt là người thầy có thể truyền cho người học cảm hứng học tập chủ động và độc lập, chứ không phải ép buộc họ phải học.

Người thầy không chỉ làm công việc chuyển giao kiến thức mà còn phải bằng tấm lòng của mình, giúp học viên hấp thụ và chuyển hóa kiến thức được tiếp nhận từ người dạy thành tri thức của người học.

Người thầy cũng là người học khi giảng dạy, học về con người, về cuộc sống từ những học viên của mình. Và người thầy cũng nên là chiếc cầu nối giữa tri thức và những ái ngại, khó khăn của học viên khi tiếp nhận những tri thức mới…

Và con cũng nhận ra rằng, không hề có sự nhàm chán trong cuộc đời của người thầy. Vì thế giới của người học là một thế giới sinh động và muôn màu đến vô cùng; người thầy là người thâm nhập thế giới ấy, bằng tri thức và tấm lòng, nhiệt huyết và tình yêu nghề của mình. Con đường tri thức, sẽ có thể đưa người ta đến bến bờ tươi sáng nào đó trên đường đời.

Dân gian có câu: “Muốn sang thì bắt cầu kiều/ Muốn con hay chữ phải yêu lấy thầy”; lòng yêu kính của con dành cho cô không phải bằng sự tiếp thu vật lý từ câu chữ mà chính từ sự cảm nghiệm khi con may mắn được làm học trò của cô - thưa cô, cô của con!

Hôm bữa, ba cho hay là ba xuống chùa cô công quả sửa sang lặt vặt gì đó, cô lấy mấy tấm hình chụp chung với con ra cho ba xem và nhắc lại những chuyện ngày xưa. Nghe ba kể, con như sực nhớ rằng lâu lắm rồi, con quên đi điều gì đó thiêng liêng và thân thương lắm: Lâu lắm rồi con chưa về thăm cô, chưa về thăm lại mái chùa ngày xưa…
 

20-11-2014
Trọng Hiếu

Bình luận
Gửi bình luận của bạn

Danh bạ website Phật giáo
Sự kiện - Hội thảo
  • Về Thiền học khởi nguyên của Phật Giáo Việt Nam
  • Giới thiệu sách - Tìm người trong hơi thở
  • Chuyện xưa... mai trắng Hà thành
  • Đôi dòng xúc cảm
  • 108 Lời tự tại – Nâng cao phẩm chất cuộc sống
  • Ai trộm chuỗi tràng hạt của Phật?
  • Em nên đi tu hay lấy chồng?
  • Trần Nhân Tông – đức Vua, Phật hoàng của dân tộc Việt
  • Bình an giữa cuộc đời
  • Ăn và Đạo Pháp

Đăng ký bản tin