Chi tiết tin tức Mong được về nhà... 20:47:00 - 02/02/2016
(PGNĐ) - Cuối năm…
Trời se se lạnh. Buổi trưa nắng ấm. Nhạc xuân tưng bừng khắp nơi. Dòng người như rộn rịp, tất bật hơn hẳn những ngày thường - khi thấy những giỏ quà, bó hoa cồng kềnh trên những chuyến xe ngang dọc khắp phố phường.
Cận Tết... Không khí những ngày này khiến tôi nhớ về ký ức xa xa của tuổi thơ, cùng mẹ đi chợ mua hoa quả rồi lăng xăng quét nhà, lau cửa và nhất là phải bao sái bàn thờ Phật cho thật tươm tất, nghiêm trang để đón Tết. Giờ đây dù có lớn, có đi đâu xa làm việc vẫn luôn trông từng ngày về nhà chỉ để cùng ba mẹ, anh em dọn dẹp nhà cửa lúc gần Tết là thấy hạnh phúc dữ lắm. Ước mơ được trở về với gia đình tuy đơn giản vậy đó, rất dễ dàng đối với tôi và với bạn nhưng đâu đó trong cuộc sống này vẫn còn thấy nhiều dáng gầy lưng khom, những cái bóng gục đầu nhớ quê nhà da diết mỗi khi xuân về… Tôi bất chợt giật mình khi tình cờ biết được hoàn cảnh cô bán bánh tráng trộn trước công ty khi tôi hỏi Tết cô có về quê không? Cô nói nhớ quê lắm, có chồng và con ở nhà nữa nhưng Tết này là năm thứ 3 cô không về cùng gia đình rồi, có buồn nhưng cũng ráng - cô rưng rưng… Một hôm đi dạo, thấy chú bán kẹo chỉ, cặm cụi ngồi ăn cho nhanh bữa cơm chiều dưới gốc cây đào, cây mai mà người ta trang trí hai bên đường, tôi thấy xúc động trước hình ảnh như thế mà chạy đến hỏi - Tết này chú có về quê không? Chú cười rồi lắc đầu không về - Tết có nhiều người đi chơi, ăn uống lắm. Chú cùng với vợ ráng bán để dành tiền mua áo mới cho hai đứa nhỏ ở ngoài quê với ngoại - chú nhìn xa xăm… Cô thu mua ve chai với chiếc xe đẩy cọt kẹt giữa trưa nắng - tôi hỏi cô Tết này có về quê không, cô cũng trả lời là không về, để ráng tiết kiệm tiền mà mua thuốc cho mẹ già ở quê, đóng tiền học cho con - cô cúi đầu lau nước mắt... Vậy đó, rất nhiều người nữa mà tôi chưa được biết, chưa được gặp, chưa kịp hỏi còn phải “ráng” xa quê, xa người thân trong ngày giao thừa, ngày của đoàn viên sum họp để mưu sinh, dành dụm khoản tiền nhỏ chờ đến khi hết Tết để được về quê chỉ vì vé xe, vé tàu lúc đó sẽ rẻ hơn rất nhiều, tiết kiệm được chừng nào hay chừng đó. Bỗng thấy đời còn cần lắm những tình thương, cần rất nhiều tấm lòng quảng đại nghĩ đến những người khó khăn để cảm thông và giúp đỡ. Có bao giờ bạn thử ngồi xuống và học hạnh lắng nghe chưa? Bạn sẽ thấy tâm mình rộng mở lắm vì khi có nghe thật sâu hiểu thật rộng một người thì bạn mới có thể đồng cảm thiệt, mới thấy thương người thiệt. Có hiểu biết có lắng nghe thì tình thương xuất hiện, khi đấy thì việc bạn làm cho người mình thương mới thiệt là ý nghĩa… Giúp đỡ một người khó khăn cũng thế, bạn cũng phải xuất phát từ lương tâm, từ thiện tính, từ cái thương thiệt tình không vụ lợi, không vì đánh bóng tên tuổi mà làm thì người nhận và người cho sẽ an vui rất nhiều. Khi bạn cho đi cũng là lúc bạn nhận lại được nụ cười, hạnh phúc rồi - vì “sống trên đời sống cần có một tấm lòng”... Ngay lúc này đây, ai đó còn đang loay hoay với những dự tính, hay lưỡng lự có nên về quê ăn Tết hay không thì bạn hãy cố gắng thu xếp các dự án còn dang dở cho hoàn thiện, mọi công việc nếu có thể hãy gác qua một bên. Rồi liền đặt một vé xe hay vé tàu để mà về đón Tết sum vầy cùng gia đình đi. Bởi còn rất nhiều người ngoài kia thèm được như bạn lắm đó, những mảnh ghép thiếu sáng ấy phải “ráng” vì cuộc sống mà vất vả kiếm tiền, để dành lo cho người thân của mình. Bạn và tôi may mắn lắm, có đủ mọi điều kiện của hạnh phúc rồi thì tại sao bạn không “ráng” biểu hiện tình thương với gia đình mình trong những ngày ít ỏi được gần bên. Vì chỉ khi bên cạnh ba mẹ cùng những người thân thương bạn mới thật sự thấy Tết về, cũng như “quà nào bằng gia đình sum họp, Tết nào bằng cái Tết đoàn viên…”, thầm mong ai cũng được về nhà đón Tết bình an… Ngô Trí Minh
Bình luận
Gửi bình luận của bạn
|
Tin nhiều người đọc Danh bạ website Phật giáo Sự kiện - Hội thảo
Đăng ký bản tin |