>>Cậu Tư" bao giờ bị Công An mời ?
Cẩn thận điện thoại trước cho “thầy” để hẹn gặp, nhưng lần thứ hai chúng tôi quay trở lại, “thầy” vẫn đi vắng. Một phụ nữ hơn 50 tuổi tự xưng là vợ “thầy”, tiếp chuyện chúng tôi: “Sáng giờ khách đến đông lắm, ổng mới xem xong, chắc bước ra uống nước cho khỏe rồi. Thôi, ráng đợi đi, chút ổng về liền”.
Bà vui miệng cho biết: “Trước đây, ổng đi bắt lươn, bắt ếch kiếm sống thôi. Không hiểu sao, một thời gian ổng phát hiện mình có thể nhìn chai nước đoán vận mệnh, hỏi thì ổng nói ông bà trong gia đình dựa ổng. Khi đó, mấy đứa con can dữ lắm, không cho ổng làm nghề. Nhưng ổng nói, ổng bị hành xác, nếu không hành nghề sẽ bệnh nặng. Thành ra, mấy đứa con buộc phải cho ổng xem bói cho khách tại nhà khoảng 3 năm nay.
Nếu không bị Công an xã cấm thì giờ này mấy cô chú làm gì có chỗ ngồi! Lúc đông nhất, mỗi ngày từ 100-200 lượt khách lại xem là chuyện bình thường. Họ từ Đồng Nai, Bình Dương, Kiên Giang và các nơi trong tỉnh, nghe danh ổng kéo tới rần rần, ngoài đường không có chỗ để xe, còn vô nhà không có chỗ ngồi. Sau này, Công an xã mời ổng làm việc 7 - 8 lần, yêu cầu nghỉ để tránh làm mất trật tự địa phương.
Ổng bỏ trốn qua chỗ khác, thấy êm êm lại mò về coi tiếp. Nói vậy, chứ mình đâu có vi phạm pháp luật mà sợ bị bắt! Nếu chính quyền cho thì làm, không cho thì nghỉ, ổng có ăn tiền của người dân đâu. Bây giờ khách đến lai rai, coi suốt từ sáng tới chiều. Muốn gặp ổng phải điện thoại trước. Nói vậy chứ, gia đình vẫn không khá giả, con cái còn chu cấp cho ổng tiền ăn hàng ngày. Ổng không có đất cát hay nghề ngỗng gì để có đồng vô đồng ra. Việc xem bói chỉ là làm phước cho thiên hạ, theo căn duyên thôi”.
Bà còn kể một vài câu chuyện như minh chứng cho việc chữa bệnh thần kỳ của “thầy ba”: “Có đứa con gái bị bệnh tâm thần, nửa tỉnh nửa mê, đi bệnh viện vẫn không khỏi. Ba nó đưa lại cho thầy ba trị, chỉ vài lần là hết trơn. Nghe nói, giờ con nhỏ đó đi du học nước ngoài rồi! Một người khác làm chức giám đốc gì ở Cần Thơ, bị phát bệnh, bụng bự lắm. Nghe danh thầy ba, ổng lại trị vài lần hết bệnh, thỉnh thoảng có ghé thăm thầy”.
“Thầy ba” xem bói cho phóng viên Một lát sau, “thầy ba” về. Ông yêu cầu chúng tôi mua nước ở nhà đối diện (theo lời vợ thầy, người bán là con ruột thầy) để xem bói. “Con mua bao nhiêu thì tùy con, con uống để trị bệnh luôn mà” – “Thầy” trả lời khi chúng tôi hỏi cần mua bao nhiêu. Một bé gái khoảng 8 tuổi đưa cho chúng tôi chai nước lọc 1,5l được sản xuất tại xã Bình Thạnh Đông (Phú Tân), với giá 6.000 đồng/chai. Bọc ny-lon đựng nước được tính giá 1.000 đồng! Thấy chúng tôi mua chỉ 2 chai nước, “thầy” buột miệng: “Mua 2 chai à hả?”
Sau khi mở nắp chai và khấn trước bàn thờ, “thầy” ngồi xuống bàn mân mê chai nước. Đồng nghiệp tôi chưa kịp ngồi, đã được thầy hỏi: “Vậy là con chưa có gia đình hả? Có thằng này thương con, con tính thế nào? Thằng này ăn-ta-ni (quần áo đóng thùng) không à nghe, túi giắt cây viết, tay xách cặp táp, ngồi bàn dài nè. Tướng nó to lớn, phong độ dữ. Thầy nhìn vô chai nước, thấy nó đang ngồi uống nước với con nè! Nếu vậy, thầy giải quyết cho 2 đứa thương nhau mãi mãi, thành vợ chồng luôn. Thầy sẽ giúp con thỏa ước nguyện, thằng đó chỉ biết có mình con thôi. Ủa mà thằng đó làm nghề gì vậy con?”.
Đồng nghiệp tôi trả lời theo câu hỏi của “thầy”, đồng thời cho biết cô vừa ra trường, chưa có việc làm. “Thầy” xem tiếp: “Sự nghiệp con ngon lành rồi. Sẽ có người gửi gắm con đi làm ăn trong một ngày gần đây. Chuyện làm ăn gì thì thầy không biết, nhưng chắc là kinh doanh Nhà nước. Có thể thằng bạn con đang tính tìm việc làm cho con đó. Thầy chỉ thấy cái miệng nó nhép nhép, không nghe rõ nó nói gì, nên không thể trả lời con được”.
Phóng viên bịa chuyện khác: “Nhà con có ông chú hay gây gổ sau khi nhậu nhẹt, thầy có thể hóa giải dùm con được không?”. “Thầy ba” gật đầu: “Con đi mua thêm vài ba chai nước nữa đi, thầy bảo đảm giúp con như ý nguyện, ông chú con sẽ không còn nhậu nhẹt hay gây gổ gì nữa!”. Y lời, phóng viên mua về 2 chai nước khác. “Thầy” tiếp tục để lên bàn thờ khấn vái và phán: “Rồi, đem nước này về cho ông chú con uống, bảo đảm sẽ như ý con!”.
Một phóng viên khác được thầy xem: “Thìn (tuổi thìn) này quá sáng! Trước kia mẹ con có bỏ một cái thai phải không? Nó đang theo bây đó. Tại sao ông ba biết? Nhìn vô đây thấy nè, cái bóng đang chập chờn trong chai nước, nó giỡn với con tới mức đầu con nhức lắm, ngủ không được, phải không? Chai nước này, con về nguyện xin Đức Phật cho con có nghị lực, tinh thần học hành, xua tan cái bóng bao trùm con. Công danh sự nghiệp con tốt mãi mãi (“Thầy” dừng lại để nhận điện thoại liên tục từ khách đến xem bói).
Sao mà bây kén chọn dữ vậy, không chịu ưng ai để lập gia đình hết? (Thật ra phóng viên đã lập gia đình nhiều năm nay). Cái bóng này thiệt là hay đó chứ, nó chụp hết không cho thầy coi được vận mạng của con! Nãy giờ thầy còn chưa biết nó là nam hay nữ, cứ chạy vòng vòng hoài. Thấy nó cũng độ bây trong cuộc sống nên thầy không ra tay thẳng với nó. Thôi, con về làm y như thầy nói nghe. Ngoài ra, trong người con có chỗ nào đau nhức, con cứ lấy nước đùa lên là hết liền!”.