Chi tiết tin tức

Sư Bác Ơi!!!

19:15:00 - 31/03/2015
(PGNĐ) -  Nhưng xin hãy cho con một lần được nói rằng: “Ân sư ơi! Con xin cảm ơn Người về tất cả!” Tuy lời nói có phần mộc mạc nhưng chứa đựng cả nổi lòng con sâu nặng, con xin kính dâng lên đây cả tấm lòng biết ơn vô hạn đến người- Những Vị Sư Bác khả kính của chúng con.

Dẫu biết:

“Ngôn ngữ trần gian như túi rách

Chẳng đựng đầy hai tiếng Ân Sư”

Nhưng xin hãy cho con một lần được nói rằng: “Ân sư ơi! Con xin cảm ơn Người về tất cả!” Tuy lời nói có phần mộc mạc nhưng chứa đựng cả nổi lòng con sâu nặng, con xin kính dâng lên đây cả tấm lòng biết ơn vô hạn đến người- Những Vị Sư Bác khả kính của chúng con.

Suốt cuộc đời Người vui với nếp sống thanh bần bình dị chốn Thiền môn, làm tất cả cho đời,cho đạo bằng cái tâm vô cầu vô lợi thì có cần đâu những lời cảm ơn này. Nhưng với tấm lòng của kẻ hậu học được sống từng ngày trong tình thương bao la của Người. Suốt ba mùa phượng vĩ nở tàn nơi những băng ghế dãy bàn trường Trung Cấp Phật Học gắn liền một thời học Ni của con luôn có bàn tay Người nâng đỡ dắt dìu. Từng lời nói ánh mắt dịu dàng ấm áp chan chứa từ bi của Người vẫn hiền hòa lan tỏa như ánh trăng đêm rằm mát dịu ban rải đến chúng con chất liệu của tình thương và làm nơi nương tựa bình an nhất. Người luôn kịp thời có mặt để nâng đỡ chở che mỗi khi chúng con bị gió đời xô đẩy. Trên con đường tu hành luôn đầy gian nan thử thách nhưng chúng con chưa từng cảm thấy bơ vơ vì luôn có bàn tay Người và quý ân sư dìu dắt. Đây là ân huệ lớn của chúng con. Ân sư ơi! Niềm xúc động này xuất phát từ tận đáy lòng mà bao lâu nay chúng con ấp ủ mong có ngày được bày tỏ nhưng đắng đo mãi vẫn không nói nên lời. Phải chăng những mĩ từ đẹp đẽ nhất của trần gian đã trở nên bất lực trước một tình thương bao la cao cả như biển trời, hay vì con quá nhút nhát nên còn e ngại. May sao quyển kỷ yếu của khóa VI ra đời đã cho con có dịp được bộc bạch nổi lòng ấp ủ từ lâu. Nhờ trang giấy trắng thơm hương mực mới này mà con cảm thấy dễ dàng bày tỏ trọn lòng tri ân sâu sắc đến Người.

Trong những bàn tay cuả các vị ân sư đã nâng bước con suốt ba năm Trung Cấp Phật Học có bàn tay của những vị Sư Bác- Người đã thầm lặng ân cần hướng dẫn dạy dỗ con không chỉ dạy học mà Người còn chú trọng dạy tu, vì “ học không tu cũng như đẩy đựng sách” chẳng ích lợi gì. Và con đã được lớn lên từng ngày với những oai nghi tế hạnh nhỏ như việc ăn ở đi đứng... cho đến những điều tối yếu để trở thành Thích Tử Như Lai. Bằng thân giáo và khẩu giáo Người đã chuyển tải một cách sống động lời dạy của Đức Thế Tôn cách đây hơn hai mươi lăm thế kỉ mà nay bài học vẫn mới tinh khôi. Trong lòng con và trong mắt tất cả mọi người Người toát lên vẻ đẹp của một chuẩn mực nhân cách, một đức hạnh thanh cao. Chẳng danh, chẳng lợi Người lăn xả vào tất cả mọi việc đem lợi ích đến cho mọi người biết bao túi gạo đã được chuyển cho người nghèo qua bàn tay Người, vô số đôi mắt đã tìm lại ánh sáng, Người đã xoa dịu nổi đau cho những mảnh đời bất hạnh bằng bàn tay kì dịu ấy. Với chúng con Người luôn dang rộng vòng tay bảo bọc nuôi dưỡng triều mến như cha mẹ. Mang sứ mạng “ tác Như Lai sứ, hành Như Lai sự” Người không quên bản hoài “ hoằng pháp vi gia vụ, lợi sanh vi bổn hoài” để đem ánh sáng chánh pháp của Đức Thế Tôn soi sáng cuộc đời tối tăm đau khổ. Nhiều khi con tự hỏi: Điều gì đã khiến Người phải tảo tần vất vả trong khi thân Người vẫn đang bị bệnh duyên bức bách hằng ngày. Người vẫn mĩm cười, vẫn quên mình làm việc vì tất cả! Có lẽ chỉ đơn giản vì Người là “con gái của Đức Như Lai”.

Cảnh đông tàn xuân sang, đất trời thay đổi, vạn vật tuần hoàn thế chỗ cho nhau. Nhưng sư bác của chúng con vẫn vậy, vẫn đôi mắt hiền từ chan chứa tình thương, vẫn chiếc áo sờn vai thanh bạch, vẫn dịu dàng triều mến với chúng con như ngày nào. Thời gian trôi qua, tất cả rồi sẽ lùi vào dĩ vãng, bụi thời gian sẽ phủ lên một màu phôi pha quên lãng khi chúng con rời ghế trường Phật học để bắt đầu một cuộc hành trình mới. Chúng con sẽ phải xa Người, sẽ không còn nữa những buổi cơm đạm bạc trong tình thầy trò đầm ấm, không còn nữa những lời giảng dạy thâm tình ngày nào. Nhưng dù mai đây hoàn cảnh có đưa chúng con đi về đâu trên vạn nẻo đường đời thì hình bóng của Người hôm nay sẽ là hành trang quí giá và những lời dạy dỗ Người truyền trao sẽ là người bạn đường thân thiết cùng con, an ủi nhắc nhở đến mỗi khi đứng trước dông bão cuộc đời con không cô đơn lạc lõng.

Con biết, sự thành đạt trên con đường tu hành của chúng con sẽ là món quà quý giá nhất, ý nghĩa nhất mà Người mong đợi. Do đó con xin kỳ hẹn với lòng mình sẽ cố gắng nổ lực học tu noi theo gương hạnh của Người để lọt bỏ dần lớp áo phàm phu bước dần lên Thánh đạo, để phần nào đền đáp công ơn Người dạy dỗ. Và để khi nhìn về phương trời xa ấy con vẫn thấy Người đang mĩm cười, một nụ cười mãn nguyện.

Cho phép con được đê đầu đảnh lễ dưới chân Người để tạ ơn và cũng là để sám hối cho những vụng dại vô tình mà chúng con đã gây ra. Cầu nguyện Tam Bảo gia hộ cho Người và tất cả các bậc Tôn Sư của chúng con pháp thể khinh an, thân tâm thường lạc, Phật đạo viên thành.

Ni sinh khóa VI: Thích Nữ Thanh Hiếu.

Bình luận
Gửi bình luận của bạn

Danh bạ website Phật giáo
Sự kiện - Hội thảo
  • Về Thiền học khởi nguyên của Phật Giáo Việt Nam
  • Giới thiệu sách - Tìm người trong hơi thở
  • Chuyện xưa... mai trắng Hà thành
  • Đôi dòng xúc cảm
  • 108 Lời tự tại – Nâng cao phẩm chất cuộc sống
  • Ai trộm chuỗi tràng hạt của Phật?
  • Em nên đi tu hay lấy chồng?
  • Trần Nhân Tông – đức Vua, Phật hoàng của dân tộc Việt
  • Bình an giữa cuộc đời
  • Ăn và Đạo Pháp

Đăng ký bản tin