Chi tiết tin tức Ngọn Đèn Không Tắt 19:50:00 - 31/07/2014
(PGNĐ) - Người làng Thượng ai cũng thương tâm cho cái chết của cụ già mù, tên cụ là cụ Tứ, cụ hưởng thọ 70 tuổi. Kể từ ngày Liễu, con gái cụ bỏ đi, cụ phải sống lủi thủi một mình trong ngôi nhà tồi tàn, dột nát, mà nói đúng hơn là một túp lều tranh vách đất, mái lợp bằng lá cọ. Mà chẳng hiểu tại sao, đêm nào cụ cũng thắp một ngọn đèn dầu leo lét cho đến sáng.
Chính quyền địa phương đã dăm lần, bẩy lượt vận động xây cho cụ một ngôi nhà tình nghĩa nhưng cụ nhất định không nghe, cụ nói cụ sống ở đây quen rồi, và dường như trong lòng cụ vẫn đang ngóng chờ một điều gì đó. Vì vậy mà bà con lối xóm vẫn thường qua lại thăm nom cụ. Hàng năm, cứ vào dịp tết đến, xuân về, bà con lại tụ họp để sửa sang lại ngôi nhà của cụ cho thật “khang trang”. Cảm động trước tấm lòng của tình làng nghĩa xóm, cụ rớt nước mắt, nói chẳng lên lời.
- Mày không phải là con tao, mày là đồ cầm thú, sao mày lại có thể độc ác thế chứ! Mày mà còn chơi với đám bạn hư hỏng thế thì có ngày tai hoạ đấy! - Việc của tôi, tôi lo, không việc gì đến bà.
- Mày cút đi, đừng gọi tao là mẹ nữa, tao không có đứa con như mày, cụ Tứ vừa nói vừa nấc lên từng hồi. Một thái độ ngang ngược, kèm theo lời nói bất hiếu lại thốt lên từ miệng của Liễu:
Từ ngày cụ Tứ bị mù, thấy cụ cô đơn, người hàng xóm thương tình biếu cụ 1 con chó con để cho đỡ buồn, cụ đặt tên nó là Vện. Từ ngày có con chó, cụ Tứ bớt cô quạnh hẳn, cụ thấy cuộc đời vẫn còn ý nghĩa, và có lẽ cũng nhờ có nó mà nghị lực sống của cụ vươn lên. Con chó ngoan lắm, cụ bảo gì nó nghe đấy, bảo nó nằm thì nó nằm, bảo nó ăn thì nó ăn, thấy người lạ thì nó xồ ra, nhe cái nanh ai cũng sợ. Thế mà thấm thoát đã hai mươi năm trôi qua từ ngày cụ Tứ nuôi con chó ấy, giờ đây nó to lắm, nó cũng già rồi, nhưng đôi chân nó vẫn mập mạp, tai nó lúc nào cũng vểnh lên để nghe ngóng, mồm há ra, thè cái lưỡi rồi thở hồng hộc, nhưng nó rất ngoan, lại còn khôn nữa. Cụ Tứ cứ đi đâu là nó dẫn lối đi trước, lúc cụ loạng choạng ngã, nó liền nằm xuống để đỡ cho cụ, ăn gì cụ cũng cho nó. Lúc đi ngủ nó cũng nằm bên cạnh cụ. Đúng là một con chó khôn, nó bỗng dưng trở thành một người bạn thâm tình của cụ từ bao giờ mà cụ cũng không biết nữa. Vắng nó cụ buồn lắm, nhiều hôm con Vện đi chơi xa, cụ lo lắm, cụ cứ ra ngóng vào trông, chẳng khác gì một người mẹ đang chờ mong con về. Mà lạ thay, con Vện như biết lỗi, mỗi lúc nó mải chơi, khi về nó xà vào lòng của cụ như nũng nịu. Nhiều đêm cụ khóc nhớ con, nó cũng nằm úp mặt trên đôi tay của cụ, dường như nó cũng khóc thì phải vì cụ thấy ướt bàn tay. Những đêm mưa to, gió lớn, nó không ngủ mà nó đứng chắn trước ngọn đèn dầu hình như cố tình che không để cho ngọn đèn dầu bị tắt. Tuổi già như ngọn đèn trước gió, một cơn bạo bệnh đến với cụ chắc có lẽ không thể chống đỡ nổi nữa. Cụ nằm liệt giường cả tuần lễ, bà con lối xóm ai cũng đến chăm sóc cụ nhưng cụ vẫn mê man bất tỉnh, không còn nhận ra ai nữa. Con Vện già cũng buồn dầu túc trực bên chủ, nó không rời cụ nửa bước, ai cho gì nó cũng không ăn. Thấy cụ Tứ thoi thóp thở, hình như nước mắt nó cũng đang chảy thì phải, sao lại có con chó khôn đến như vậy, nó lại còn tình cảm nữa, chẳng bù cho con người, có người còn bỏ mặc mẹ mình như cô Liễu. Đêm hôm ấy, có lẽ là cái đêm cuối cùng cụ Tứ được sống ở trần gian, cụ có một giấc mơ kỳ lạ, trước mắt cụ là một cung điện rộng lớn nhưng tăm tối, rùng rợn, những khuôn mặt dữ tợn, quái dị đằng đằng sát khí. Trên ngai của cung điện ấy, một người to lớn có đôi mắt to mở trợn trừng, hai hàng lông mày rựng ngược, khuôn mặt thì đen thui trông thật kinh sợ. Ở dưới công đường là một người con gái khoảng 16 tuổi đang cúi gằm mặt, đứng bên cạnh là hai người dị dạng, khuôn mặt như quỷ giữ, một người tay cầm thương, một người tay cầm đao, nhìn dáng vẻ của họ đã khiếp vía kinh hồn.
- Ngươi ngẩng mặt lên cho ta Cụ Tứ giật bắn mình vì nhận ra đó chính là Liễu, con gái của cụ Người mặt đen tiếp tục: - Ngươi phạm tội gì? Cô gái đôi mắt long lanh, ầng ậc những giọt nước trả lời the thé: - Dạ! Tôi… tôi bị chết oan ạ Người mặt đen quát: - Ngươi hãy kể ta nghe toàn bộ sự việc! Cô gái bật khóc, những tiếng khóc nức nở mà bà cụ Tứ chưa bao giờ được nghe những tiếng ấy, vừa khóc cô gái vừa nói: - Tôi bị người ta hãm hiếp và giết hại! - Ngươi hãy nói tiếp, người mặt đen hỏi Cô gái như lấy lại bình tĩnh kể lại rõ ràng mọi chuyện: - Tôi xuất thân từ một gia đình nông thôn nghèo, chính vì lầm đường lỡ bước mà tôi đã bỏ mặc mẹ già ra đi. Tôi tưởng rằng mình sẽ có một cuộc sống tự do, thoải mái, có ngờ đâu nghe lời dụ dỗ của đám bạn xấu tôi đã 2 lần phá thai, tự tay giết chết đứa con ruột thịt của mình. Tôi còn bị chúng lừa bán cho bọn xã hội đen, chúng đã bắt nhốt tôi và ép trở thành gái mại dâm. Những ngày đau khổ, cùng cực ở chốn địa ngục ấy, tôi đã gặp bao cảnh trái ngang giống tôi, và những hoàn cảnh ấy đã cho tôi hiểu thêm về cuộc đời này. Tôi đã hiểu được mình đang đi lầm đường, mình bất hiếu với mẹ, tôi muốn được quay về bên mẹ, xin mẹ tha thứ nhưng đã quá muộn rồi. Một lần chúng ép buộc tôi, tôi không thể chịu đựng được hơn nữa, tôi cự lại và bỏ trốn. Nhưng thật không ngờ chúng đã bắt lại được, và chúng thật dã man cưỡng hiếp và giết hại tôi. Người mặt đen liền nói: - Quỷ Dạ xoa! ngươi xem lại có đúng vậy không? Một con quỷ đầu to, hai mắt lòi ra đỏ rực, cái bụng to tướng như cái trống, cổ rất dài và bé tí, tay cầm một cái gương to như cái quạt, nó nhìn vào trong đó một lát, rồi tâu với người mặt đen: - Dạ thưa Diêm Vương, lời cô gái này nói là đúng sự thật. - Bay đâu, ném nó vào vạc dầu sôi cho ta. Cô gái thảm thiết kêu la, van xin Diêm Vương: - Ông ơi! Làm ơn cho tôi một lời cầu xin. Tiếng nói của Diêm Vương lại ù ù như sấm: - Ta cho ngươi nói! - Dạ thưa ông, tôi còn mẹ già không người chăm sóc, xin ông cho tôi được đầu thai làm thân trâu, thân chó cũng được để tôi được ở bên cạnh mẹ tôi. - Được! Cảm động trước tấm lòng Đại hiếu của ngươi, ta chấp nhận lời thỉnh cầu, nhưng ngươi vẫn phải trải qua 1000 lần chịu đau đớn trong vạc dầu lửa mới cho đi đầu thai. Thương tình ngươi, ta cho ngươi được làm kiếp chó để được bên cạnh mẹ ngươi. Ngươi nhớ rõ phải bảo vệ mẹ nghe chưa! Cô gái xúc động cảm ơn sự gia ân của Diêm Vương, liền quỳ mọp xuống đất mà thưa: - Tôi không sợ nỗi đau thể xác, vạc dầu lửa tôi cũng cam lòng, tôi chỉ mong sao được một lần nữa ở bên cạnh mẹ. Công đường giải tán, cô gái bị 2 con quỷ Dạ xoa ném vào vạc dầu lửa đau đớn, kêu la thảm thiết. Bà cụ Tứ nhìn con thương cảm gào khóc liền ngất đi.
Bình luận
Gửi bình luận của bạn
|
Tin nhiều người đọc Danh bạ website Phật giáo Sự kiện - Hội thảo
Đăng ký bản tin |