Chi tiết tin tức Cho 14:42:00 - 30/03/2015
(PGNĐ) - Đầu năm, chị đi lễ chùa. Ngôi chùa cách nhà chị có hơn năm ki-lô-mét nhưng chị phải đi đến ba mươi mốt ki-lô-mét mới tới nơi. Đường chị đi nó giản đơn, dễ hiểu. Chị đến sở làm, mọi người rủ nhau đi chùa nên chị đi theo. Đi để xin quẻ đầu năm, đi để cho lòng mình thanh tịnh. Điều này dường như cũng là cầu lợi! Chị mơ hồ nghĩ đến nó.
Chiếc xe taxi bốn chỗ ngồi nhồi nhét đến bảy người, kể cả anh tài xế. Chợt thấy mình lệ thuộc quá nhiều vào người, vào xe, vào những thứ không nắm bắt được như không khí để thở và tình yêu để dưỡng sinh. Điều đó khá ngột ngạt nên chị kéo tấm kính xuống và vươn đầu ra bên ngoài. Gió ngoài này thổi ào ạt khiến tóc chị dán lên nền taxi màu vàng. Lúc này chị mới trông thấy trên con đường ngày ngày chị đi làm tọa lạc một ngôi chùa với tán cây bồ-đề xanh ươm nhưng trước đây chị không hề thấy. Khi đến nơi, mọi người chen lấn nhau bốc quẻ đầu năm thì chị đứng nhìn cây cối, nhìn hoa, nhìn tòa bảo tháp cao tới chín tầng. Chợt chị chậc lưỡi khi nghĩ ra chuyện mình chơi vơi trên tòa bảo tháp rồi rùng mình khi biết đấy là chốn tôn nghiêm tạo sinh chứ không hủy diệt. Ánh mắt buồn cùng bước chân vô hồn khiến bàn chân chị giẫm lên bàn chân sư thầy. Thầy đứng lặng im, đôi giày cao gót nghiền xuống khiến chân sư thầy tứa máu. Khi phát hiện ra điều này, chị cuống cuồng mở túi xách lấy lọ dầu Nhị thiên đường bôi cho sư thầy, người vẫn đứng yên nhìn chị rồi mỉm cười. Chị hỏi sư thầy. - Thầy có đau lắm không? Con xin lỗi! - Thầy không đau bằng con, con có lỗi chi. Đôi môi chị mím chặt, khi mọi người đã về gần hết thì chị vẫn ngồi ở gốc bồ-đề. Họ quên béng đi một người đó là chị. Cảm giác mình bị bỏ rơi chốn chùa chiền khiến chị càng thêm lạnh lẽo. Mùa này lá bồ-đề đã bắt đầu rơi, tiếng lá rơi nhẹ nhàng, tiếng gió cuốn lá trôi đi trên sân nghe xao xác. Tại sao mình không làm một chiếc lá? Xanh hết mình rồi đến khi rơi cũng nhẹ nhàng. Chị mải ngồi trầm tư suy nghĩ đến khi vô thức đón lấy cốc nước trong suốt từ tay của một chú tiểu. Chị muốn nói lời cảm ơn nhưng chị đã không làm thế. Chị tự nghĩ ra rằng hơi thở trần thế của chị sẽ làm vướng bẩn không khí trong lành trong chùa. Suy nghĩ này có hơi ngu ngơ nhưng cũng là suy nghĩ cho người khác, cho một thế giới cho đi. - Sư thầy đâu rồi? Chị hỏi chú tiểu. - Thưa, chân thầy bị đau, thầy không ra ngoài được nên mới bảo tôi mang nước ra ngoài này cho chị. Chị đặt chiếc cốc lên ghế đá rồi vội vàng vào chùa. Chú tiểu lon ton chạy theo sau. Khi đến chỗ sư thầy, chị đứng cúi đầu xin lỗi thêm lần nữa. Sư thầy vẫn cười hiền hòa. Thầy bảo chú tiểu lấy ghế cho chị ngồi, thầy nói giọng ôn tồn. - Con đừng vội vàng như thế, từ từ mọi sự sẽ an lành thôi. - Thưa thầy, con đã làm thầy đau. - Ở trần gian ai mà không đau? Mỗi người có ít nhất một lần đau. Nếu không có nghiệp chúng ta tới đây chi được. Ta thấy con làm gì cũng vội vàng, khi nghe chân ta bị đau con đã đi rất nhanh để tới đây đúng không? Từ sân vô đến đây ta đi mất đến năm phút đấy. - Sao thầy đi chậm thế ạ? - Vội vàng để làm chi hả con? - Con đã chậm mất nhiều thứ... - Mất được ở đời, cái đó con có mang theo sau này không? - Thưa thầy, thầy muốn nói đến lúc chết? Thầy cười, điệu cười tươi tắn và rạng rỡ. Chị tiếp lời. - Lúc nãy con chạy nhanh vào đây, con sợ thầy đau. Phòng khi nặng quá con mang thầy đến viện. - Con vội như thế thầy có hết đau đâu. Thầy đón nhận tất cả cái xấu đẹp ở đời, thầy không chê. - Tâm trạng con rối bời thầy ạ. - Rối bời như thế để làm chi? Hãy nghĩ cách để giải quyết nó chớ. - Thầy nói phải. - Không phải thầy nói đâu, đó là sự chỉ bảo của người đi trước. - Giáo lý nhà Phật hả thầy? - Phật cũng từ đời mà thành Phật. Ở đời cũng có nhiều thứ quý giá lắm đấy. Chị ngồi lặng im một hồi lâu nghe chuông chùa điểm. Nhìn ra cánh cổng bên ngoài thấp thoáng bóng người lại qua. Đúng là ngoài đó và ở đây cách biệt nhau có đoạn đường mà xa nhau thăm thẳm. Lòng chị vẫn cồn cào, bức bối và đầy hờn tủi. Người sống bên cạnh chị đã tám năm nay dường như anh ta đã hết yêu chị rồi. Cái gọi là chồng giờ đây mong manh, có thể anh ta đã yêu một người đàn bà khác. Và ngôn từ yêu thương là chồng được nở trên môi của một người đàn bà lạ. Điều này khiến chị đau đớn đến tột cùng, chị chỉ cần có tình yêu, mất nó coi như chị thất bại ở đời. - Con người ta ai cũng yêu mình nhất. Sư thầy nói và nở một nụ cười thật tươi. Họ chạy theo những thứ rất hư ảo. - Thưa thầy, con yêu người ấy hơn cả bản thân con. - Con muốn người ấy luôn ở bên mình, toàn tâm toàn ý với mình đấy là con cầm tù người ta. Con thương con chim quý nên con nhốt nó trong lòng, con nghĩ là nó hót đấy ư? Đó là tiếng gọi bầu trời. Chị khóc, giọt nước mắt chị nhỏ lên vết thương của sư thầy. Chú tiểu lấy một ít bông gòn thấm lên vết thương, máu ở đấy có màu vàng nhạt. Chị ngồi thần người và nghĩ ngợi mông lung. Giờ này chắc anh đã đi xa, rất xa chị. Cái cốt là lòng anh nó đã không thuộc về chị. Và nếu thế nó sẽ thuộc về một người khác. Điều này đối với chị là mất mát trắng tay, chị chẳng còn gì nữa. Cái ý nghĩ xuống tóc đi tu đến với chị khá lẹ làng, chị muốn quên đi tất cả. Quên đi những con người khăn khẳn chửi nhau, quên đi những buổi chợ vội vàng, quên đi những bữa cơm với đủ thứ bày biện ra trên mâm mà thở dài não nề, chán ngắt. - Con muốn đi tu thưa thầy. Chị nói và nước mắt chị trào ra. - Để làm gì? Cõi lòng con còn nặng nề lắm! - Con sẽ trút được nó. - Con đừng cố chấp như thế, hãy về nhà đi. Nếu con cần một cây bồ-đề trước cửa nhà mình chiều thầy bảo chú tiểu mang cành sang trồng cho con, chỉ vài năm là cây lên xanh um con à. - Ở đó con sẽ chết! - Cốt ở lòng mình. Con đã trông chờ quá nhiều vào cuộc đời này, vào những đền đáp. Con hãy cứ cho đi rồi quên nó. Cả con, cả ta và chồng con, cả nhiều thứ ở đời không phải là của chúng ta, đừng mất công giữ nó. Nói xong câu đó rồi sư thầy trở dậy bước đi thong thả như chân thầy chưa hề bị vết thương do đôi giày cao gót của chị giẫm phải. Chị không hiểu cớ tại vì sao thầy làm được điều đó một cách chóng vánh như vậy, phải chăng thầy không đau? Không, rõ ràng là máu thầy đã chảy và chú tiểu đã thấm thuốc cho thầy. Loại thuốc đó là gì? Ý nghĩ này xen lẫn những thứ khác trong chị khiến chị hiếu kỳ săn đón chú tiểu ở sân chùa. - Tôi mua một lọ thuốc đó được không? - Thuốc gì cơ? - Thuốc chú bôi vết thương cho thầy. - Chị đâu có bị ai giẫm lên chân mình, mỗi căn bệnh dùng mỗi loại thuốc khác nhau đấy. - Không, lỡ lúc tôi bị giẫm lên chân... - Không có loại thuốc nào cả, đó chỉ là loại nước muối rửa vết thương. Đơn giản như thế ư? Chị nhíu mày thắc mắc. Chú tiểu nhảy chân sáo về cái giếng ở cạnh cây bồ-đề múc nước tưới cho cây. Từng giọt nước trong veo tắm lên từng chiếc lá. Những chiếc lá vốn đã xanh và sạch giờ trở nên càng tươi đẹp. Chị nhận ra một điều, có những hạt bụi ở trên chiếc lá khó mà nhận ra nếu không có nước. Chị bước trở lại điện thắp một nén nhang rồi lặng lẽ ra về, phía bên ngoài chùa người xe lại qua. Có người lạ, có người quen, có cả nỗi buồn và niềm vui chờ đón chị. Chị nhớ câu nói của sư thầy, Phật cũng từ đời mà thành Phật. Ở đời cũng có nhiều thứ quý giá lắm đấy.
Hoàng Hải Lâm
Bình luận
Gửi bình luận của bạn
|
Tin nhiều người đọc Danh bạ website Phật giáo Sự kiện - Hội thảo
Đăng ký bản tin |