Chi tiết tin tức Mắt đỏ 15:48:00 - 22/02/2023
(PGNĐ) - Người đàn ông khẽ hớp một ngụm trà, chiều phủ lên mảnh sân yên tĩnh một màu trầm mặc, làn khói nhang trầm tỏa lan nghe ấm cúng, không gian trở nên thanh tịch như một góc Thiền, không ai nghĩ rằng nơi này là nơi nương tựa của một người đã từng là đồ tể.
Một buổi trưa đầu tháng Mười, khi cái nắng hanh dịu phủ lên những ngã đường vốn oi ả và giòn rụm như màu nắng mới vào thu. Tôi ghé vào một quán ăn chay nho nhỏ ven đường ở xã Đa Phước, cái tủ kính nhỏ bán những món ăn bình dân nhưng nhìn khá bắt mắt, Trời trưa nắng, tôi bắt chiếc ghế sát vào bên trong mái hiên, tìm một góc khuất sau những dãy bàn đầy khách, hôm nay không phải ngày Rằm nhưng quán cũng khá đông. - Chú đó nhìn dữ tướng mà cũng ăn chay hen chị! - Em muốn gặp chú đó có được không chị? - Dạ, chú có phải là chú Vượng Cầy Tơ không ạ? - Dạ con xin gặp chú một chút có được không ạ? - Tôi không còn bán cầy tơ nữa nhé. Nếu muốn mua cầy tơ thì cậu đi chỗ khác. - Dạ không, con gặp chú để hỏi thăm một chút thôi ạ. Phiền chú có thể cho con vào nhà không ạ? - Chú là người theo tín ngưỡng đạo Phật ha Chú? - Cậu cũng có cặp mắt nhìn người khá hay đấy. - Không phải tôi là người đặc biệt mà tôi là người có một câu chuyện khá đặc biệt. - Con nghe nói chú ăn chay trường hả chú? - Ừ! Tôi ăn chay trường. Sao cậu biết? - Dạ, Con nghe người ta nói. Mà Chú ăn được bao lâu rồi chú? - Dạ, do chú thích ăn, vì sức khỏe hay là mình phát tâm chuyện gì ha chú? Tôi chỉ im lặng gật đầu và chăm chú nghe câu chuyện của người đàn ông đồ tể. Đôi mắt người đàn ông đầy nét trầm tư và hằn lên những cảm xúc mạnh mẽ khi bắt đầu câu chuyện. Lúc này, cặp mắt ông Vượng khẽ nhíu lại, ông im lặng vài giây rồi tiếp - Rẻ hơn chút chứ, chó có mang, người ta kỵ. - Ôi giời, chó thì cũng như con gà con vịt, ông làm cả nghìn con rồi mà sợ gì. - Làm thì làm cũng phải kỵ chứ. - Ông này, con Huyên nó trở dạ, thằng Vinh chở nó vào viện rồi, tôi về trước nhé. - Ừ, thế bà về xem mẹ con nó thế nào. - Mày ngồi đây trông quán nhé, Mẹ về xem cái Huyên nó đẻ chửa thế nào. - Ông này, thằng cháu nội nhà mình, sao nó lạ quá ông ạ. - Ông ơi, nó không có bình thường, nó lạ lắm. - Bà này, không thấy tôi đang bận tay à? Lạ là lạ làm sao? Lúc này, bà Vượng kéo tay ông ra ngoài, gương mặt nhăn nhó, ra vẻ thất thần - Sao trên người nó mọc đầy lông ông ạ. - Ôi giời, tưởng chuyện gì, thì con nít nhiều khi nó mọc lông tay lông chân có gì đâu. Chiều hôm đó, sau khi về nhà, ông Vượng ngồi phía ngoài cái bàn đá trước sân, lúc này, đứa con dâu mới ẵm đứa cháu nội ra, khi vừa nhìn thấy đứa nhỏ vài ngày tuổi, ông bỗng giật mình, sau vài giây định thần, ông im lặng nhìn kỹ lại đứa nhỏ đang ngọ nguậy trong tay mẹ, đứa trẻ với lớp lông lá mọc dài kỳ dị, che phủ thân người, những ngón tay chìm trong lớp lông đen đặc, mấy ngày trước ông thấy nó vẫn bình thường mà sao hôm nay, hình thù nó lại kỳ dị thế này? - Hồi mang bầu, con có ăn uống gì khác lạ không? Có khi nào thức ăn làm ảnh hưởng đến thằng nhỏ không? - Dạ không, con chả ăn gì khác lạ, con kiêng cữ lắm bố ạ, mà chẳng hiểu sao, nó lại bị như vậy. Ông Vượng khẽ nhíu mài, đôi mắt của người đàn ông đồ tể hiện lên vẻ suy nghĩ khác lạ so với mọi ngày, nhưng rồi ông cũng chậm rãi, trấn an: - Chắc nó bị gì đấy, nay thằng Vinh nó đi Tỉnh rồi, ngày mốt nó về, bảo nó chở thằng cu lên bệnh viện Tỉnh xem sao. - Dạ vâng bố ạ. Dù được sự động viên của ông Vượng nhưng đứa con dâu và bà Vượng vẫn lộ vẻ thất thần lo lắng khi nhìn thấy lớp lông trên người đứa nhỏ cứ mỗi đêm lại dài ra kỳ dị. Đêm hôm đó, khi cả nhà đã ngủ say, ông Vượng vẫn không ngủ được, ông cứ trở mình qua lại rồi đặt cánh tay lên trán với những suy nghĩ mông lung, chẳng định rõ điều gì. Bỗng ông nghe một tiếng động ở phía ngoài sân, ông lọ mọ xuống giường, mở cửa bước ra ngoài, khi cánh cửa gỗ mở ra, ông nhìn ra phía trước sân, trong ánh sáng lờ mờ của bóng đèn đường cao áp, ông thấy có người ngồi ở bộ bàn ghế đá, nhìn kỹ lại, hình như là thằng Vinh. - Này, con không đi Tỉnh à? Ông khẽ cất tiếng hỏi khi đoán là thằng con trai đang ngồi đó, nhưng nó chẳng trả lời. Ông bước lại gần phía cái bàn hơn chút nữa thì thấy thằng con ông vẫn ngồi đấy, nhưng gương mặt nó cứ nhìn ở phía đâu đâu - Sao không đi Tỉnh mà lại về giờ này? Vài giây sau, cậu con trai cất tiếng trả lời, giọng buồn buồn, là lạ - Con về rồi bố ạ. - Thôi, chuyện nào ra chuyện đấy, con cứ lo việc của con, thằng bé vài hôm đưa đi Viện, làm gì đến nỗi mày phải bỏ về giữa chừng thế hả con? Nói vài lời an ủi, ông Vượng quay vào nhà vì Trời khuya bắt đầu trở lạnh. Bước đến phía bộ ghế gỗ để uống một ngụm trà rồi ông quay lại giường, định leo lên ngủ thì vẫn chưa thấy thằng Vinh vào nhà, ông khẽ lắc đầu rồi thở dài một tiếng vì ông biết cảm giáckhổ sở của người cha khi thấy con mang bệnh lạ trong người là như thế nào. Ông chậm rãi bước ra cửa để gọi thằng Vinh vào nhà nhưng ông chả thấy nó đâu. Ông lẩm bẩm trong bụng “Cái thằng này! Mới ngồi đấy lại đi đâu”. Gần một tiếng sau, ông Vượng vẫn không thấy thằng con vào nhà, lúc này, ông mới lay tay bà Vượng dậy rồi nói cho bà nghe sự việc, bà Vượng nghe ông kể thì lồm cồm ngồi dậy, bà vào phòng đứa con dâu để xem thằng Vinh có ở trong đó hay không, cánh cửa phòng mở ra, đứa con dâu mặt mài vẫn còn đang ngái ngủ. - Này, thằng Vinh có vào phòng con không? - Ảnh đi Tỉnh mà Mẹ. - Ừ, thế mà bố mày bảo mới gặp thằng Vinh, bảo mẹ vào phòng mày xem có nó ở đây không. Ôi giời, ông này, chưa gì đã lẩn thẩn. - Chắc bố mộng du đấy ạ. Bà Vượng khẽ lắc đầu vì nghĩ ông Vượng đang có dấu hiệu tuổi già nên nhìn gà hóa cuốc. Rồi bà âm thầm đi về phòng ngủ, còn ông Vượng thì vẫn cứ đi tới đi lui, ông quả quyết vừa gặp thằng con trai ngoài cửa nhưng bà Vượng thì chẳng để tâm. Sau một hồi không thấy gì thay đổi, ông Vượng cũng lên giường đi ngủ để chuẩn bị sáng mai dậy sớm, mở quán như mọi ngày. 5 giờ sáng, Trời vẫn còn mù mờ hơi sương, không gian ở miền ngoại ô vắng lặng, khác hẳn cái góc hẻm nơi quán thịt cầy ồn ã. Khi ông Vượng vừa dẫn xe ra cửa thì điện thoại trong túi ông bỗng reo lên, ông nghĩ trong bụng chắc là thằng Vinh nên mới gọi từ sáng sớm. Sau khi bắt máy độ chừng mười giây thì gương mặt ông Vượng bỗng dưng biến sắc, chiếc điện thoại trên tay ông run rẩy, bất chợt chân ông khụy xuống, ông cố vịn vào yên xe máy để giữ thăng bằng khi đầu dây bên kia, tiếng một người đàn ông thông báo là thằng Vinh đã chết. Thằng Vinh chết vì tai nạn giao thông vào khuya hôm nay khi đang đi trên đường về Tỉnh. Đến gần sáng thì người dân đi đường mới phát hiện và báo công an. Lúc cơ quan chức năngđến đem xác nó đi thì thấy tứ chi nó đã gẫy ra làm nhiều mảnh, đầu va vào trụ điện, bị nứt làm đôi, cặp mắt vẫn còn mở ra trao tráo, máu chảy ra đường thành dòng, đặc quánh. ***** Chiều hôm đó, khi trên đường về Tỉnh, thằng Vinh ghé nhà người bạn rồi cùng ăn uống đến nửa khuya, khi đã có hơi men, người bạn bảo nó ở lại nhưng nó muốn đi nhanh trong đêm để sáng mai về sớm, thế là nó xách xe đi, thật ra vài lon bia đối với tửu lượng của nó chẳng thấm thía gì nhưng đêm hôm đó, chạy một đoạn, nó nhìn thấy một con chó trắng ở dọc đường, con chó đi chậm rãi, đầu cúi xuống. Thằng Vinh chẳng nghĩ gì, cứ tiếp tục cho xe chạy đi trên con đường vắng teo, lạnh ngắt không có bóng người. Đường vắng, xe đi với vận tốc khá cao, bất chợt nhìn qua bên đường, nó lại thấy con chó lúc nãy, con chó vẫn cúi đầu đi chậm rãi... Thằng Vinh cảm giác ngạc nhiên pha lẫn chút khó hiểu vì điều kỳ lạ, con chó lúc nãy, chắc chắn là chỉ một con duy nhất mà nó thấy cách đó hơn 20 cây số, con chó trắng đi với tốc độ bình thường thì làm sao xuất hiện trước mặt của nó? Nó thấy rờn rợn nhưng cố gắng khỏa lấp cho qua. Đến lần thứ ba, thằng Vinh bắt đầu tỉnh hẳn, cảm giác mồ hôi trên trán đã toát ra khi nó thấy con chó lầm lũi đi phía bên vệ đường, khi nó đã chạy xa gần mười cây số nữa, nó nhìn xung quanh, hai bên là những rừng cây cao su bạt ngàn, không một bóng người qua lại. Tay lái thằng Vinh bắt đầu chao đảo vì run rẩy, người ta nói con số 4 là con số không may vì nó tượng trưng cho chữ "Tử". Và lần thứ tư, khi xe nó đang chạy với tốc độ khá nhanh thì con chó trắng lại xuất hiện bên vệ đường, ngay trước mặt, nhưng lần này, nó không còn cúi đầu đi lầm lũi mà bất ngờ băng ngang đầu xe khi thằng Vinh trờ tới, hắn mất thăng bằng, loạng choạng và chiếc xe đâm thẳng vào thân trụ điện dọc đường, cái trụ bê tông đổ xuống như thân gỗ mục, gãy làm đôi, chiếc xe nó cũng tan tành, văng thành nhiều mảnh, người nó thì quặt quẹo vì xương cốt chẳng còn nguyên vẹn, nó nằm lăn lóc bên vệ đường, trên vũng máu đầm đìa với gương mặt bị nhiều biến dạng. Trong những giây phút cuối cùngđi về cửa tử, thằng Vinh lờ mờ nhìn thấy cặp mắt đỏ ngầu của con chó trắng đang đứng ngay trước mặt. ***** Sau khi nhận xác thằng Vinh về nhà chôn cất, bà Vượng như người mất hồn, nửa mê nửa tỉnh, cứ ra vào khóc cười lẩn thẩn. Ông Vượng thì buôn bán cũng chẳng còn hào hứng như xưa vì chẳng còn ai phụ việc, nghe tin con trai ông chết vì bị tai nạn thảm khốc, từ đó chẳng có người nào dám vào nhận việc mổ chó phụ ông. Mỗi ngày, ông vẫn đập đầu, trấn nước vài chục con chó để làm món nhậu cho thực khách nhưng trong thâm tâm ông, mỗi lần nghĩ đến hình ảnh cái xác lạnh ngắt, gương mặt bê bết máu me, đôi mắt mở trao tráo của thằng con trai khi đem về tẩn liệm là tay ông bỗng dưng chùn lại. Đứa cháu nội sau khi bác sĩ cho thuốc bôi để rụng bớt lớp lông và ngăn cho lông không mọc lại nhưng vài ngày sau, nó vẫn mọc dài như cũ, ẵm đứa con, đứa cháu như một loài động vật dị thường, cả nhà ông chẳng dám đưa cháu ra sân, chỉ để trong phòng vì sợ người ta đàm tiếu. Nghề bán thịt cầy tơ của ông Vượng cũng vẫn duy trì vì nó đã là thương hiệu mấy chục năm, ông khó lòng từ bỏ. Ông cũng giết mổ nhưng cảm giác không còn say mùi máu, không còn bị mê hoặc vì tiền mà ông làm vì chưa thể bỏ nghề đồ tể, chưa thể dứt cái nghiệp sát sinh cho đến một buổi khuya nọ, khi gia đình đang ngủ thì đứa con dâu bất giác kêu lên thất thanh, mặt cắt không còn giọt máu - Ôi, bố mẹ ơi. Thằng con của con nó sao thế này?! Tiếng la kinh động màn đêm của đứa con dâu khiến cho ông bà Vượng giật mình thức dậy, ông bà vội chạy vào phòng đứa con dâu thì thấy đứa bé đang loe ngoe nút tay, chẳng có biểu hiện gì khác lạ ngoài mớ lông lá phủ đầy người. - Chuyện gì mà con hãi hùng thế? Lúc này, đứa con dâu mới lắp bắp chỉ vào đứa nhỏ - Bố ơi, cái răng của nó, răng nó đấy! - Răng nó thế nào? Ông Vượng vẫn còn ngạc nhiên chưa hiểu chuyện gì thì bà Vượng đã lên tiếng - Nó bị làm sao? Mày cứ đứng đấy ú ớ thì bố mẹ biết cái gì. - Răng nó mọc như răng nanh ấy - Ối giời! mày cứ nói linh tinh gì đấy. – Bà Vượng gạt ngang khi nghe lời nói có phần dị thường khó tin từ đứa con dâu, đang hớt ha hớt hải. - Con nói thật mà. Nó cắn con đau muốn chết. - Con nít có răng, đứa nào bú mẹ mà không cắn, mày cứ làm quá lên. - Bà Vượng đánh giọng phớt lờ cho qua chuyện. - Con ẵm nó ra cho bố xem. Đứa con dâu vào giường bế đứa nhỏ sau khi nghe ông Vượng bảo, rồi cô dùng tay mở miệng đứa bé ra, lúc này, cặp mắt ông Vượng hiện lên cái nhìn khác lạ khi ông nhận ra, sự thất thần của đứa con dâu không phải là vô căn cứ, bốn chiếc răng nhỏ xíu nhưng nhọn hoắt như 4 cái răng nanh mọc đưa ra ngoài mép môi đứa nhỏ, ông Vượng bỗng rùng mình rồi khẽ lắc đầu, chẳng ai hiểu ông đang nghĩ gì khi thấy hình ảnh đứa cháu nội mỗi ngày lại có những dấu hiệu khác thường, trong đầu ông tự dưng hiện ra hình ảnh của một loài động vật nào đó, ông nghe hơi lạnh chạy thoáng qua cột sống khi nghĩ nó đang bám vào thân thể đứa cháu nội đức tôn mà gia đình ông luôn mong đợi. - Nó mọc bao lâu rồi? Sao giờ con mới biết? - Nó mọc lộm cộm mấy bữa rồi nhưng tự dưng hôm nay nó cắn con đau quá, con vạch miệng nó ra thì mới thấy. Nó mọc dài ra rồi. Ông nhìn vào đứa trẻ vẫn nằm mút tay một cách ngây thơ, khi đứa bé ngáp một hơi dài, chiếc răng nhọn hoắt càng nhô ra rõ rệt trên góc miệng, bất chợt ông Vượng giật mình như có ai đánh thụp vào người khi ông thoáng thấy cặp mắt đứa trẻ hiện lên đỏ quạch, cặp mắt không có tròng đen, tròng trắng mà chỉ là một khối màu đỏ thẫm như màu máu. Ông vội quay đi và bước nhanh ra khỏi cửa phòng đứa con dâu, vẫn còn đang đứng thất thần. Bà Vượng sau một hồi động viên, an ủi thì cũng bước ra ngoài, bà sụt sùi ngồi bệt xuống cái ghế gỗ nơi phòng khách, cất giọng mếu máo: - Ôi giời ơi! Sao gia đình tôi khổ thế này!
Ông Vượng bắt đầu lờ mờ nhìn ra một nghiệp quả nặng nề đã đến với gia đình ông sau nhiều năm ông hành nghề đồ tể, những năm tháng tham mê đồng tiền, làm giàu từ sinh mạng, từ sự đau đớn của con vật, sự lạnh lùng tàn nhẫn khi ra tay sát hại hàng nghìn con chó, có cả những con chó mang bầu đã khiến cho gia đình ông một ngày phải nhận lại quả báo không lành, một quả báo trả lại bằng chính mạng sống của đứa con trai, trả bằng sự bệnh tật dị thường của đứa cháu nội. Bao nhiêu ngày qua, gia đình ông đã sống bằng cái nghề bất nhẫn, và không ai thoát được nhân quả, khi đã sát sinh và làm giàu bằng cái nghề đầy máu của loài vật khác thì sớm hay muộn gì, cũng sẽ trả giá rất nhiều. ***** Ông Vượng im lặng, ông hớp một ngụm trà, tôi cũng im lặng vài giây theo câu chuyện của ông, - Vì chuyện gia đình nên chú quyết định theo Đạo Phật phải không Chú? Nghe tôi hỏi, người đàn ông hướng mắt, chỉ tay về phía Tượng Phật Quan Âm, giọng ôn tồn - Sau khi nhận ra mình đang bị trả nghiệp vì tội sát sinh, tôi vừa sợ, vừa bế tắc, tôi không biết cách nào để rửa được cái tội này, làm sao cho cháu tôi nó hết bệnh, cho đến một hôm, tôi gặp một cô Phật tử, cô này cho một quyển Kinh Địa Tạng, cô kêu tôi đọc, một số anh chịquen biết, họ kêu tôi đến Chùa để khấn vái. Tôi cũng làm theo, ban đầu thì lờ mờ chẳng biết gì, nhưng cứ đi vài lần rồi tự nhiên thấy đầu mình nó nhẹ hơn, lúc đó tôi quyết định bỏ nghề sát sinh, vì tự nhiên tôi thấy mình không đủ can đảm để giết mổ nữa cậu ạ. - Dạ, vậy là chú đã có sự hồi hướng, rồi chú quyết định ăn chay luôn hay sao vậy chú? - Tôi đi Chùa, rồi cũng đọc Kinh vì nghe nói đọc Kinh giúp mình hóa giải được nghiệp chướng, mấy lần đầu đọc, tôi chẳng đọc được gì, chữ nghĩa cứ nhảy lung tung, câu nọ xọ câu kia, đọc còn cảm thấy sao mà nhức đầu nữa. Nhưng phải cố gắng, mà đến khoảng một tuần sau là cảm giác quen dần cậu ạ. Còn ăn chay trường là cũng có duyên đấy cậu. Một lần tôi đến Chùa để cúng viếng thằng con, tôi gặp một Thầy, Thầy nhìn tôi rồi bảo “Chú nặng nghiệp lắm, phải trì tụng, thành tâm hướng Phật thì may ra mới tiêu trừ chướng nghiệp”, sau đó Thầy khuyên tôi nên ăn chay. Ban đầu tôi nguyện ăn một tháng, mà Trời Đất ơi! Ăn chay nhưng thèm mặn cậu ạ! Cứ nghe ai làm món mặn là tôi thèm không chịu được, ăn rau, đậu hũ, nhạt thếch ấy! - Dạ, vậy rồi sao chú ăn chay được đến giờ vậy chú? - Thì mới nói là cái duyên, cái phước mình đủ là tự nhiên nó đến đấy cậu. Tôi ăn chay một tháng, người cứ như trên mây, nhưng lạ lắm cậu ạ, từ lúc tôi ăn chay, lông lá trên người đứa cháu tôi tự dưng nó rụng từ từ, rụng từng mảng mà không mọc lại nữa. Thế là tôi thấy linh nghiệm, ngày tôi thấy lông trên người đứa cháu rụng xuống, da nó bình thường, tôi khóc quá Trời cậu ạ! Và sau đó tôi phát nguyện ăn chay nửa năm, mà khi ăn được thêm vài tháng nữa, tôi bắt đầu không còn thèm mặn, sức khỏe cũng không thay đổi gì nhiều, rồi cậu biết không, khi thằng cháu tôi nó đến tuổi thay răng, nó rụng cả 4 cái nanh, răng nó mọc lại bình thường, giờ thì nó như người bình thường cậu ạ, tôi nghĩ cũng do tôi đã biết quay đầu, biết sám hốinên hóa giải được nghiệp báo đấy cậu ạ. - Dạ, hay quá chú ạ. - Ừ! Có khi người ta không tin vào tâm linh đâu cậu ạ, đến khi bản thân gặp chuyện gì đó rồi mới ngộ ra. Nhân quả luôn luôn tồn tại. Không trốn đi đâu được cậu ạ. Người đàn ông im lặng vài giây, rồi ông tiếp lời bộc bạch, giọng nói trở nên vui vẻ, hồ hởi hơn lúc ban đầu: - Giờ thì tiền bạc còn lại, tôi mang đi từ thiện, coi như tạo phước giúp cho những con vật đã bị tôi giết mổ, tiền bao nhiêu cũng hết cậu ạ, nhưng vì tiền mà mang theo cái nghiệp thì khổ lắm. Làm sao mà đến khi vãng sanh, mình đi nhẹ nhàng mới là cái phúc. Ông nhìn về phía Tượng Phật Quan Âm, ánh mắt ông ánh lên những tia nhìn hạnh phúc - Tôi thỉnh Đức Mẹ Quan Âm về đây là để thờ tự, mỗi ngày ra vào, nhang khói, thấy ấm cúng, thấy có Phật phù hộ cho mình, cũng là nhắc mình không được làm điều ác nữa cậu ạ. - Dạ, con mừng vì chú đã đến được với con đường hạnh phúc, gia đình được giải nghiệp, con mong khi chú đã thành tâm sám hối thì sẽ được Phật hộ trì cho chú gặp nhiều phước lành! Mà chú cũng phải nguyện đi theo con đường tu tập, đừng quay đầu bỏ dở nha chú! - Ừ! Giờ thì tôi ngoan đạo lắm rồi cậu ạ! Đừng để đến già mới tu, biết có kịp già không! Có người còn trẻ là đã đi rồi, thế nên tu hành được ngày nào thì tu thôi cậu ạ! Cậu còn trẻ, cũng dành thời gian hướng đến Phật pháp, tốt lắm đấy! - Dạ, con cảm ơn chú ạ! Người đàn ông khẽ hớp một ngụm trà, chiều phủ lên mảnh sân yên tĩnh một màu trầm mặc, làn khói nhang trầm tỏa lan nghe ấm cúng, không gian trở nên thanh tịch như một góc Thiền, không ai nghĩ rằng nơi này là nơi nương tựa của một người đã từng là đồ tể. Ly trà của tôi cũng vơi đi, câu chuyện cũng dừng lại khi Trời chiều bàn bạc rơi xuống vùng ngoại ô vắng vẻ. Tôi tạm biệt ông Vượng rồi dẫn xe ra cổng, ông đưa cho tôi một bịch xoài chín trồng ở vườn nhà, dặn tôi khi nào có thời gian thì ghé qua trò chuyện. Một buổi chiều thanh thản, bình yên. Xe tôi rời đi giữa mảnh nắng chiều nhàn nhạt, đâu đây vẫn còn thoang thoảng mùi hương của những nén nhang trầm…
Võ Đào Phương Trâm (An Tường Anh)
Bình luận
Gửi bình luận của bạn
|
Tin nhiều người đọc Danh bạ website Phật giáo Sự kiện - Hội thảo
Đăng ký bản tin |