Chi tiết tin tức Lời cảm ơn cuộc sống 16:31:00 - 31/10/2014
(PGNĐ) - Lời cảm ơn tuy thật nhỏ nhưng ta vẫn phải học và phải luôn dùng. Không chỉ người nói lời cảm tạ sẽ vui, mà người được cảm tạ sẽ còn vui hơn, vui hơn rất nhiều! Đó là hạnh phúc của người cho và cũng là hạnh phúc của người nhận. Đó là niềm vui của một người biết được thành quả đóng góp của mình đã được người khác đón nhận và đó cũng là động lực thúc đẩy người được cảm tạ tiếp tục cố gắng cống hiến nhiều hơn nữa đối với những gì mình đã làm.
Cuối năm 2010, vợ chồng tôi mua được một căn nhà nhỏ xíu ở đường Dương Quảng Hàm, Gò Vấp. Sau khi sửa sang, tôi mời má tôi ở Mỹ Tho, lên ở với cháu nội là con trai tôi cũng đã được bốn tuổi. Bà chỉ ở được nửa tháng là đòi về. Tiếp đó, má tôi đón đứa cháu ngoại ra đời, rồi trông nom cháu ngoại ở Mỹ Tho, bà không lên Sài Gòn nữa mà chúng tôi cứ khoảng hai tháng lại về thăm mẹ. Hôm rồi, thấy có nghỉ lễ mà vợ chồng tôi không mang cháu nội về Mỹ Tho, má tôi lẳng lặng lên Sài Gòn mà không báo gì cho vợ chồng tôi. Và má tôi tới được nhà tôi cũng là điều ly kỳ. Má tôi kể, “Má xuống xe ở bến xe miền Tây đã chiều, kêu xe ôm về đường số 20 trên đường Dương Quảng Hàm, Gò Vấp. Ông xe ôm đưa má tới đúng chỗ. Mà sao má thấy cái hẻm thứ tư từ đầu đường vô lạ hoắc. Lúc đó đã chừng 8 giờ tối nên đường sá vắng hoe. Đang đứng dáo dác trước đầu hẻm, có một cô trong hẻm chạy xe gắn máy ra, cổ hỏi má kiếm ai. Má nói tên con, cổ nói hẻm này hổng có ai tên như vậy. Có lẽ cổ thấy má là người từ xa tới, cổ hỏi kỹ, thì má nói con ở đường số 20 trên đường Dương Quảng Hàm, từ đầu ngõ vô tới hẻm thứ tư là đúng rồi. Chừng đó cổ la lên, ‘Ở đây có tới hai đường số 20 lận. Thôi, cháu cũng đi lên lối đó, để cháu đưa bác tới đường số 20 phía trên, chắc chắn là nhà con bác ở trên ấy’. Vậy là cổ chở má tới đầu đường này, má đi bộ vô thì đúng là kiếm thấy nhà tụi bây”. Nghe má tôi kể mà vợ chồng tôi hết hồn. Cũng may, bà gặp người tốt, lại biết rõ con đường lớn Dương Quảng Hàm có tới hai con đường nhỏ cùng mang tên đường là số 20, điều mà chính tôi ở đây hơn một năm cũng không biết. Cô gì đó ơi, tôi hết sức mang ơn cô đã chở má tôi về tới đầu đường nhà tôi, nếu không thì đêm hôm tăm tối, má tôi chẳng biết xoay xở thế nào. Xin cảm ơn cuộc đời vẫn còn có những người biết quan tâm tới người khác.
Lương Trúc Giang, quận Gò Vấp, TP.HCM Học xong trung cấp, tôi vào Sài Gòn đi làm cho một công ty xây dựng suốt hơn ba năm để trở thành một đội trưởng thi công nhiều triển vọng rồi cuối cùng cách đây gần một năm được làm… rể của Giám đốc. Điều đáng buồn là mới đây Công ty không có công việc, tôi bị rớt xuống thân phận… tay sai nhà bố vợ! Kể ra bố vợ tôi vẫn xử sự với tôi rất tế nhị, nhưng không hiểu sao vợ tôi lại quá quắt khiến tôi có cảm tưởng mình là gánh nặng của nhà này. Cuối tháng 8 vừa rồi, vợ chồng cãi nhau, cô ấy nói năng trịch thượng khiến tôi mặc cảm; tôi bỏ nhà đi, dự định không thèm quay lại. Tôi không khóa máy điện thoại nhưng sau đó cả cô ấy lẫn ông già vợ gọi, tôi đều không bắt máy. Liên lạc với một người bạn, anh ta sẵn lòng cho tôi quá giang về Quảng Ngãi trên xe tải nhỏ chở hàng đi Tây Nguyên. Anh ta dặn tôi chờ ở góc Nguyễn Huy Tưởng và Lê Quang Định quận Bình Thạnh từ 7g đến 8g ngày 31-8-2012. Đêm trước ở nhà trọ tôi không ngủ được, càng nghĩ càng giận vợ, lại oán lây ông già vợ lợi dụng mình! Mới 4g30 sáng tôi thức dậy trả phòng ra uống cà phê trên lề đường Lê Quang Định ở đầu hẻm chùa Chánh Giác. Ngồi cạnh tôi là hai ông già, một ông mặc áo nhật bình. Ban đầu tôi không để ý nhưng rồi tôi lắng nghe hai ông nói chuyện; thì ra ông mặc áo nhật bình đang khuyên giải bạn mình một điều gì đó mà ông nói đến chữ nhẫn. Ông nói về lợi ích của nhẫn. Ông giải thích nhẫn không phải là nén lòng chịu nhục để chờ cơ hội trả thù. Ông bảo nhẫn là hiểu rõ cuộc đời để chấp nhận thực tế với lòng bao dung, nhờ vậy mà hành vi của mình mới đem lại lợi ích và mình mới hoàn thành được trách nhiệm, vì đã sống chung với nhau là do có duyên nhiều đời nhiều kiếp. Nhờ nhẫn mà mình cao cả hơn chứ không hèn kém đi. Tôi giật mình, nhớ rằng vợ tôi đang có thai đứa con đầu lòng. Trong khoảnh khắc, tôi có quyết định không về quê. Tôi vội vàng gọi điện thoại cho bạn, nói tôi bận không đi được, đừng đón tôi nữa. Tôi cũng gọi điện thoại cho bố vợ và vợ, nói sẽ về nhà. Thái độ của vợ tôi và của bố vợ tôi sau đó cho thấy tôi đã quyết định đúng. Tôi rất biết ơn cái duyên đã cho tôi ngồi cạnh hai ông già buổi sáng sớm hôm ấy. Xin cảm ơn những lời lẽ rất sáng suốt của ông cụ mặc áo nhật bình mà tôi nghe lóm được. Xin cảm ơn cuộc đời thật sự vẫn còn những người có hiểu biết sâu rộng mà không phải lúc nào ta cũng gặp được! Nguyễn Trần Hòa, Bình Thạnh, TP.HCM
Tạp Chí Văn Hóa Phật Giáo số 161
Bình luận
Gửi bình luận của bạn
|
Tin nhiều người đọc Danh bạ website Phật giáo Sự kiện - Hội thảo
Đăng ký bản tin |