Chi tiết tin tức

Hành Trình Ngắn Nơi Tôi Qua "2 ngày trọn vẹn"

17:55:00 - 18/10/2013
(PGNĐ) -  Xuất phát điểm từ Tổ Đình Vọng Cung Thành phố Nam Định, 4h30' sáng ngày 16/10/2013, đoàn chúng tôi với 2 xe tải và 3 xe khách lần lượt rong ruổi với vẻ mặt cười hy vọng sẽ là một chuyến đi may mắn.

 

Chúng tôi không cầu may cho riêng mình mà mong muốn rằng Thiên-thời, Địa-lợi, Nhân- hòa, rằng những tấm lòng sẽ tới được với những khao khát no khi bị đói khao khát ấm khi đang bị lạnh…

    Do bị ảnh hưởng và dòng lưu của bão số 11 chưa tan nên bắt đầu hành trình là mưa, hy vọng là cơn mưa nặng hạt ấy khiến cho mắt chúng tôi chợp chút để lấy sức dũng mãnh xông pha.

    Xuyên suốt con đường vào Miền Trung vẫn là những trận mưa lớn nhỏ không dứt hồi, trời đã sáng. Với 30 Tăng Ni sinh Trường Trung Cấp Phật Học Tỉnh Nam Định, Tăng Ni Tổ đình chùa Vọng Cung cùng Phật tử trực thuộc, những khuân mặt đầy sự hứng khởi được mang chút sức nhỏ nhoi tới tận tay người dân nơi ấy, phần tò mò về Miền nhớ miền luôn hứng chịu nỗi đau của thiên tai ngày đêm rình rập.

    Phần mình, ngồi trên đầu xe nghe tiếng gió rít, tiếng mưa đập mạnh vô cửa kính nơi cửa sổ tâm hồn tôi hướng ra tôi lại nhớ: Tôi hạnh phúc hơn là được đi với lớp năm đầu của khóa năm 2010, với niềm háo hức y chang tâm trạng của một số Tăng Ni đi chuyến này. Đến đó để thấy hiểu và thương!

    Năm đó tôi đi không giống năm nay, con người và địa điểm quang cảnh cũng khác nhiều. Bởi vậy, mà quy luật thành trụ hoại không luôn thường trực nơi thế giới quan của chúng ta, luôn thay đổi từng sát na sinh diệt. Nhưng, hầu như trận lũ cơn bão nào cũng chỉ mang tới kết quả duy nhất là sự khổ, “lầm than, chết chóc, đói khát”.

   Thường thì góc nhỏ trong chúng ta thấy nhưng nào hay sự khổ, có thấy cũng vờ như không hay vô tình làm bản thân và người thân của mình khổ hơn trong sự êm ấm. Nào hay những con người sống với lũ, với bão chỉ mong muốn ngày này ấm no ngày này chứ chẳng hề mong muốn  xa vời rằng mình khá giả hơn ai.

    Trực nghĩ, tôi lại thấy mình lớn hơn. Không phải lớn để thấy mình giỏi mình to, mà thấy trách nhiệm nghĩa vụ của tôi ngày càng phải lớn hơn đồng hành sự trưởng thành mình có được, tôi lại muốn xe đi nhanh hơn.

    Sau cơn bão số 10 chưa qua thì cơn siêu bão lũ 11 lại đến khiến nhân dân Quảng Bình đã khó khăn lại càng chồng chất khó khăn hơn, cơn bão 11 vừa kéo theo lượng mưa lớn từ thượng nguồn khiến các Huyện Quảng Trạch, Tuyên Hóa, Bố Trạch, Lệ Thủy ngập tràn trong biển nước. Gây thiệt hại nghiêm trọng về người và tài sản: Theo thống kê của UBND tỉnh Quảng Bình sau cơn bão lũ: 03 người chết, 02 người mất tích, 27 người bị thương, 03 nhà bị trôi hoàn toàn, 404 nhà bị tốc mái và sập, 9469 nhà bị ngập, 28 ha diện tích nuôi trồng thủy sản bị thiệt hại, nhiều tuyến đường Quốc lộ và tỉnh lộ bị ngập sâu, đê kè sạt lở.... trước đó cơn bão số 10 đổ bộ đã cướp đi sinh mạng và tài sản của người dân nơi đây, tính đến nay bão số 10 đã làm 05 người chết, 02 người mất tích, 140 người bị thương, 345 ngôi nhà bị sập, 156.517 nhà bị tốc mái, 3.581 nhà bị ngập, 460 trường học bị tốc mái, 175 tàu thuyền bị chìm, 238 ha lúa, 2.499 ha hoa màu bị ngập, 13.799 ha cao su bị đổ, gãy, 289 ha diện tích nuôi trồng thủy sản bị thiệt hại, 800.000m3 đất đá bị sạt lở...... chỉ hai cơn bão số 10 và 11 đã cuốn đi tất cả sự nghiệp của bà con nơi đây.

      Do quãng đường dài và mưa không ngớt, xe chúng tôi dừng nghỉ mấy lần để nạp năng lượng cho người và xe lấy sức để đi tiếp tới đích nên tiến trình chậm lại 3h chiều mới tới điểm phát quà đầu tiên thuộc xã Quảng Đông, huyện Quảng Trạch với 200 phần quà, mỗi phần gồm 10kg gạo, 1 thùng mỳ và 200 nghìn. Địa điểm thứ nhất đã qua với bước đầu hoàn thành mục tiêu đã định.

   Tiếp hành trình đoàn chúng tôi ghé vào Vũng Chùa nơi Bác Võ Nguyên Giáp yên nghỉ để viếng người vị anh hùng Dân tộc, vị Đại tướng trong lòng dân tộc tân viên tịch. Gió càng rít mạnh, con đường vào Mộ 3 km đường rất khó đi, nhưng sao khó bằng những lúc chiến dịch tốc chiến tốc thắng Bác đã lãnh đạo quân dân đánh thắng 2 Đế Quốc xâm lược mạnh, Bác luôn và mãi vĩ đại trong lòng người dân Việt. Nơi Bác nghỉ nếu không vì thiên tai thì tôi chắc Bác là thiên tài về phong thủy bởi hòn đảo nhỏ ngự trị trấn giữ tỉnh Quảng Trị.

   Vì cái bụng đã đói và cũng là vừa khi trời nhá nhem tối chúng tôi lên đường đi tiếp đoạn đường dài nữa để tới Chùa Đại Giác thành phố Đồng Hới xin bữa cơm tối và cúng dường Trụ xứ. Khi cái dạ đã vừa no xin phép Hòa Thượng đoàn xe về lại nhà nghỉ, một ngày mưa dài đã qua.

    Chờ nước rút, nơi chúng tôi chuẩn bị qua lại bị lũ quét thiệt mạng thêm 2 người và 20 người bị thương nhiều mái nhà bị tốc mái và đổ hoàn toàn. Sáng nay ngày 17/10/2013 phải tới 7h30', chúng tôi mới quyết định lên đường đi tiếp vào gần tới địa điểm thì một số xe không vào được lý do nước ngập gầm xe thấp phải thuê thêm xe tải chở hàng và người. Kỳ lạ, thời tiết không ủng hộ nhưng lòng người chẳng sờn 2 chiếc xe chở hàng thấp thỏm ở trên là màu áo nâu huyền thoại. Ngồi xe đi trước phóng tầm mắt tôi thấy được những khuân mặt rạng ngời phía sau của xe sau và niềm hứng khởi khi thấy các sư nhiệt thành, ở phía dưới là những em nhỏ chắp tay Nam Mô Phật hàng dài người vẫy tay chào đón.

      Lần lượt theo đường nước và sự chỉ dẫn của người dân chúng tôi tới địa điểm thứ 2 xã Quảng Sơn Quảng Trạch với 300 xuất quà như đã chuẩn bị. Luồn lách đi tiếp vào nơi thứ 3, ven theo đường tàu đoạn đường tôi đi mái nhà thì tốc, cạnh nhà lại thấp thoáng nhà lại sụp đổ hoàn toàn. Còn nhiều phần quà còn lại chúng tôi tặng hết cho người dân nơi ấy…

Trên đường về lại tôi gắng nháy cho mình những tấm hình làm kỷ niệm, có lẽ sẽ chẳng có lại lần tiếp theo bởi không có điều gì còn mãi mà nó luôn biến thiên thay đổi.

Ngồi trên thùng xe tôi lại phóng tầm mắt mình hết mức có thể để suy nghiệm về cuộc sống quanh mình:

      Chặng đường của những đau thương sẽ là hy vọng được hoàn thiện, đẹp hơn trong từng ý niệm

Tôi đi tiếp chặng đường còn lại với sự hoài niệm những nỗi đau về con người và cảnh vật nơi đây phải chịu, với cả hy vọng le lói rằng sẽ yên bình hơn với những tấm lòng ấy.

Tôi tới, tôi đi cũng như lẽ vô thường và quy luật vốn có ấy. Mong rằng những ngày nắng yên bình thường trực nhiều hơn nơi tôi qua để những con người ấy thường trực hơn trong ý niệm một sự yên bình...

Tạm biệt miền trung tôi về, về lại để ngày mai tôi tới, tới với niềm tin yêu nhất!

 

Bình luận
Gửi bình luận của bạn

Danh bạ website Phật giáo
Sự kiện - Hội thảo
  • Về Thiền học khởi nguyên của Phật Giáo Việt Nam
  • Giới thiệu sách - Tìm người trong hơi thở
  • Chuyện xưa... mai trắng Hà thành
  • Đôi dòng xúc cảm
  • 108 Lời tự tại – Nâng cao phẩm chất cuộc sống
  • Ai trộm chuỗi tràng hạt của Phật?
  • Em nên đi tu hay lấy chồng?
  • Trần Nhân Tông – đức Vua, Phật hoàng của dân tộc Việt
  • Bình an giữa cuộc đời
  • Ăn và Đạo Pháp

Đăng ký bản tin