Chi tiết tin tức Thâm nhập giới “đồng bóng” sinh viên 13:05:00 - 23/09/2013
(PGNĐ) - Có căn thì phải ra hầu Thánh - đấy là điều mà các ông đồng, bà cốt trong tín ngưỡng thờ Mẫu luôn tâm niệm.
Hiện có không ít thân phận ông đồng-sinh viên đang theo học tại các trường đại học lớn ở Hà Nội, nhưng đã ra trình đồng mở phủ bởi nặng căn với cửa nhà Thánh, theo tín ngưỡng “đạo Mẫu” (tên gọi theo GS Ngô Đức Thịnh - PV) - một hình thức tín ngưỡng mang những giá trị văn hóa tâm linh của dân gian. Nhưng hầu đồng cũng tồn tại không ít những vấn đề nhạy cảm, đặc biệt là với một bộ phận giới trẻ đang theo “nghiệp” này.
Cận cảnh một vấn hầu huyền hoặcĐể hiểu một cách chân thực về đời sống tâm linh của những ông đồng, bà đồng thì phải tham dự trọn vẹn một buổi lễ hầu đồng. Theo chân ông đồng N.T.H đến đền Miếu Trắng (Đội Cấn, Ba Đình, Hà Nội), tôi có cơ hội chứng kiến tận mắt cậu sinh viên hóa thân thành những vị Thánh mang đầy màu sắc tâm linh huyền ảo. “Thánh” đẹp vì lụa Trong tiếng nhạc chầu văn, trong thứ ánh sáng nhuốm khói hương trước ban Công đồng với đủ thứ đồ lễ được bày biện đẹp đẽ, khéo léo, tỉ mỉ và rất lung linh, các vị “Thánh” bắt đầu… nhảy đồng. Nhìn các ông đồng, bà đồng múa đến độ chuyên nghiệp, thật khó tin rằng họ chưa từng học qua một khóa dạy nhảy đồng nào. Theo những người trong giới “đồng bóng”, việc nhảy đồng vốn dĩ bản mệnh những người mang căn số đã có, ra đồng ắt tự nhảy được, chẳng cần ai phải dạy, có chăng chỉ là các vị đồng thầy dạy thêm cho các quy tắc lễ nghi. Cô H cũng thừa nhận điều này. Khi còn là một học sinh cấp 3, H ra trình đồng mở phủ, dù trước đó chưa biết đến hầu đồng và chưa từng tham dự khóa lễ nào. Nhưng ngay trong lễ khai đàn mở phủ và hầu chứng dàn H đã nhảy đồng mà không cần ai làm mẫu. Nhảy đồng như bẩm sinh, nhưng được thực hiện cực kỳ thành thạo, nhuần nhuyễn. Mỗi động tác uốn éo đến kinh ngạc của cô H chẳng khác những diễn viên múa chuyên nghiệp. Bàn tay uốn éo thon thả, cách gập ngón giữa, cách thu ngón cái, nhả ngón út, cách vặn cổ tay… đều được H làm một cách chuyên nghiệp. Hầu như những người có đồng tay ai cũng đều đẹp cả, thậm chí là nam giới thì tay lại càng đẹp hơn. Trong ánh sáng và không gian mờ ảo khói hương ấy, bàn tay, dáng đứng được khắc họa một cách khá huyền hoặc. Bởi lẽ, trước cửa Thánh, “nghệ thuật” là “phép màu”. Rồi cả khi H vặn tay chèo làm động tác chèo đò trong giá Chầu Thác Bờ, hay điệu múa song kiếm trong giá Quan lớn Đệ tam, tất cả đều được thực hiện một cách nhuần nhuyễn. Cung văn lên cao trào, đoạn hay nhất, ở giá Cô Chín, H đưa cánh tay sang trái mềm mại, vặn cổ tay một góc 45 độ, rồi đánh ánh mắt theo tay kèm theo nụ cười không thể duyên hơn, giống như những ả đào vẫn thường liếc mắt đưa tình. Những người ngồi dự trầm trồ. Thi thoảng H lại đưa ánh mắt về phía cung văn và mỉm cười thật tươi. H cho biết, đó là một cách khen ngợi cung văn hát hay, đàn giỏi. Rồi có những khi nhạc vui, đang múa hăng say, H lại “há”, “hú” lên một tiếng. Các vị Thánh đồng cho biết, theo tích xưa, những vị Thánh khi còn là người trần, lúc đi rừng để tránh bị thần núi, thần cây bắt vía thì không được gọi tên thật, mà thường gọi nhau bằng cách kêu tiếng “hú” “há”. Cũng dễ hiểu, bởi múa đồng chính là một hình thức diễn xướng lại các tích xưa của các vị Thánh. Đến màn phát lộc, thường bao giờ cũng theo thứ tự, cô đồng H phát từ hầu dâng, cung văn, rồi mới đến khách dự hầu. Bao giờ phát lộc cũng phải kèm tiền vào đồ lễ và đưa cho từng người “Thánh” muốn ban lộc. Sau khi phát lộc cho cung văn cùng hầu dâng, cô H đưa ánh mắt về phía tôi, nhẹ nhàng cầm tờ 20.000 đồng bằng ngón tay cái và ngón trỏ một cách điệu đà đặt lên chiếc đĩa đồng, kèm theo một gói kẹo, rồi cô cầm que hương đang cháy ngoáy ngoáy hai đường trên đĩa lộc rồi đưa cho tôi. Mỗi động tác đều được làm một cách tỉ mỉ, đúng phép. Đấy là chưa kể những màn tung tiền, phải tung làm sao cho tiền bay đẹp, tung ra tứ phía, đảm bảo mọi chỗ khách ngồi dự đều có tiền rơi xuống, chứ không phải phát lộc kiểu vung tiền bừa bãi cho xong. Cái cách H xòe một xấp tiền mới mệnh giá 5.000 đồng ra như hình cái quạt rồi vung lên cũng thật đáng ngưỡng mộ vì tiền bay… đẹp. Bỗng tiếng nhạc nhỏ dần giữa giá Cô Bơ, H cất giọng phán đồng cho một chị lên xin lộc một cách đầy trịch thượng: “Ta cầu cho ngươi phúc lộc, may mắn, làm đâu được đấy, buôn đâu lãi đấy. Cầu cho nhà ngươi mặt hoa da phấn, mắt thắm môi hồng, đi xa về gần bình an vô sự”. Đấy là cách một vị “Thánh” phán đồng. Theo H, phán cũng phải có văn, chứ không thể nói thế nào cũng được và thường dùng ngôi “ta – ngươi”. Đến giá Quan lớn Đệ tam, vị Thánh lại ra lời phán đồng cho mọi người: “Ngày hôm nay thu thiên cát nhật, ngày lành tháng tốt, anh em ta giáng đền giáng phủ. Trên thừa lời Vương Mẫu giáng đồng bắt lính, dưới ngày nay thương bách gia trăm họ, ngày nay giáng đồng sát quỷ trừ tà. Trên thời độ cho quốc thái dân an nhân khang vật thịnh, dưới lại độ cho bách gia trăm họ nhà nào lộc nấy, cầu gì được nấy, ước sao được vậy, các ún, các tiểu thông minh ngoan ngoãn học hành trí tuệ mà làm bạn với anh sinh chị nở đến mãn chiều xế bóng. Phù hộ độ trì cho dân thôn bản hạt ở tại nơi đây được phong điều vũ thuận để ngày nay mà mưa móc thấm nhuần mà đội ơn Quan lớn ta, đội ơn cửa Vua cửa Mẫu, đội ơn Quan lớn ta để ngày nay có lời kêu tiếng lễ thỉnh bóng quan anh ta về giáng ngự hầu đồng, để ngày nay ban khen ban thưởng các ghế bách gia trăm họ…”. Giờ thì tôi mới hiểu, khi lên chiếu công đồng, cậu sinh viên mà tôi biết được coi là vị Thánh đang giáng đồng như thế nào. Bởi thế mà cả gian điện chật ních đến độ 40 người ngồi, lại có rất nhiều người cao tuổi, cứ phải quỳ lạy, sì sụp khấn vái một ông đồng đáng tuổi cháu mình. Sau khi kết thúc buổi lễ, tôi lại chỗ H sửa soạn thay đồ và khen buổi lễ thành công, khen H múa đẹp. Cậu cười phá lên rồi nói: “Là Thánh giáng đồng, không phải em múa”. Đúng là nếu bình thường bảo H múa đồng cho xem chắc cậu cũng không thể làm được. H giải thích, khi múa đồng cũng cần phải có điều kiện, bối cảnh cụ thể, không phải cứ hứng lên là múa được. Ông đồng, bà đồng phải được đặt vào không gian tâm linh là các đền, phủ, các điện thờ Mẫu, có cung văn đàn, ca, sáo, nhị, có đồ lễ bày biện đẹp, có các con nhang đệ tử dự hầu, có trang phục… lúc ấy cái “máu” đồng bóng mới xuất hiện. Cuối cùng, tôi đã thấy được cái gọi là thế giới tâm linh ảo diệu của tín ngưỡng vẫn đang được dày công nghiên cứu, vẫn được một bộ phận xã hội tin theo. Và ngay cả lớp trẻ, như những trường hợp là các sinh viên tôi biết, cũng là những vị đồng cốt góp phần tạo nên cái thế giới mang màu sắc tín ngưỡng ấy. “Hành nghề” bằng vốn tự có
Để đi theo “nghiệp” hầu đồng, kinh phí là một trong những yếu tố quan trọng. Là những sinh viên đang đi học, các ông đồng ngoài sự hỗ trợ của gia đình đều “hành nghề” tâm linh để có thu nhập cho những vấn hầu lớn và trang trải cuộc sống. Theo các ông đồng, đó là cái lộc mà Thánh ban cho. “Lộc” xem bói Qua tìm hiểu, thông thường mỗi vấn hầu của các ông đồng có giá “bình dân” dao động từ 30- 40 triệu đồng. Ở khóa lễ mà tôi vừa được may mắn dự hầu của ông đồng N.T.H có tổng kinh phí lên đến 37 triệu, đấy là còn chưa kể một số khoản phát sinh. Đây là kinh phí không hề nhỏ đối với các ông đồng vẫn còn là sinh viên, hàng tháng vẫn sống nhờ trợ cấp của bố mẹ. 3 ông đồng mà tôi tiếp cận đều xuất thân từ gia đình ở nông thôn, việc lo liệu số tiền như trên cho con em mình ra hầu Thánh không phải là chuyện dễ dàng. Nhưng khoản phí ban đầu lúc ra trình đồng mở phủ thì các ông đồng phải hoàn toàn được sự hậu thuẫn từ gia đình. Theo các ông đồng, khi đã ra trình đồng mở phủ thì ít nhất mỗi năm phải thực hiện một vấn hầu. Đấy là chưa kể vào những dịp lễ như “tháng Tám giỗ cha, tháng Ba giỗ mẹ” hay những dịp tiệc quan, tiệc Thánh. Gia đình không thể tiếp tục hỗ trợ toàn phần cho mỗi vấn hầu, nên các ông đồng phải tự thân hành nghề bằng “vốn tự có” do lộc Thánh ban để có thêm thu nhập. Xem bói là “lộc” mà cả 3 ông đồng mà tôi tiếp cận đều có. Như đã nói về trường hợp của ông đồng N.T.H ở kỳ 1 loạt phóng sự này, H có thể nói chuyện với người âm và cứ hễ không xem bói lại bị ốm đau, bệnh tật vật vã. Cái duyên với “nghiệp” bói bắt đầu từ đó. Khi đã ra đồng, H được nhiều người biết đến, và thậm chí các thầy cô và các bạn tại Trường Đại học Văn hóa mà H đang theo học cũng biết đến khả năng của cậu sinh viên này. “Để trang trải cho những mỗi quan hệ trong giới “đồng bóng”, những nhu cầu thiết yếu trong cuộc sống, và một chút gì đó gọi là “son phấn” cho bản thân (giới “đồng bóng” thường cầu kỳ trong ăn mặc và sành đồ sang) thì không thể đợi vào sự chu cấp từ gia đình, mình phải tự thân vận động thôi”, H chia sẻ. Ông đồng 20 tuổi này cho biết thêm, lộc bói không phải ai cũng được Thánh ban nên đây là một khả năng mà khi đi hành nghề không làm điều gì sai trái, những việc vô đạo đức, mà chỉ là hành thiện và cũng là mình đang thụ lộc của Thánh. H thường xem bói tại nơi ở của mình, đó là một ngôi nhà khá khang trang, đầy đủ tiện nghị H và những người bạn cùng học thuê được trong một ngõ khá sâu và ngoắt ngoéo trên phố Hào Nam (Hà Nội). H giải thích, làm việc liên quan đến tâm linh thì không thể gặp gỡ nơi công cộng như quán café, ở trường học thì lại càng không thể, mà khách của H toàn người sang trọng nên H cần có chỗ tiếp khách cũng phải cho tương xứng và cũng từ đó mà tiện cho việc nói chuyện việc tâm linh vốn được cho là nhạy cảm. Khi được hỏi mỗi lần xem bói thì giá cả là thế nào? H cho biết, việc này không có định giá cụ thể mà hầu hết là tùy tâm. Trong một lần đến gặp H, tôi phải ngồi đợi do H đang xem quẻ bằng bài Tây cho một phụ nữ chừng 40 tuổi quê Nam Định. Sau khi cuộc nói chuyện kết thúc, tôi thấy người phụ nữ rút tờ 500.000 đồng đặt lên chiếc đĩa có đựng bộ bài trên bàn rồi nói bằng giọng trịnh trọng “lạy cô, xin phép cô tôi về”. H coi bói cho mọi người bằng rất nhiều hình thức: Quả cau lá trầu, que hương, tóc, tiền, chỉ tay và bài Tây. Trong đó bài Tây được H sử dụng nhiều hơn cả. Thường mỗi “thầy” đều có một bộ bài riêng chuyên dùng để xem, bộ bài này đã được thỉnh lên cửa Mẫu và được gieo quẻ xin phép đàng hoàng. Bên cạnh đó, cũng có thể sử dụng bộ bài mà khách mang đến, nhưng bộ bài này phải hoàn toàn mới, chưa chơi bao giờ và bộ bài này không dùng cho người thứ 2. Hiện tại, thu nhập trung bình hàng tháng của ông đồng H vào khoảng 6-7 triệu đồng, chưa kể những khoản đi cúng. Từ việc xem bói đến việc đi lễ cho khách thường được kết hợp. Và những ông đồng được “ăn” lộc xem bói thường kiêm luôn cả nghề thầy cúng. “Nghề” thầy cúng Như cái “máu” tâm linh đã ngấm vào người, những nhân vật đã bắc ghế ra hầu Thánh đều làm việc liên quan đến tâm linh. Trong 3 ông đồng mà tôi tiếp xúc, cả N.T.H và N.Đ.T đều là những thầy cúng có tiếng trong giới “đồng bóng”. Xem bói thường bao giờ cũng đi kèm với cúng lễ. Ông đồng N.Đ.T cho biết: khách đến xem bói thường quan tâm đến công danh, tiền bạc, tình cảm. Và khi những điều quan tâm của họ được thầy soi có “vấn đề” thì thường là phải cúng để cầu bình an, trừ tà, giải hạn. Bởi thế mà thấy bói được khách nhờ sửa soạn lễ và mời về đền về phủ nào có tiếng hoặc về tại gia để làm lễ. Hầu hết khách của T đều được tạo dựng từ những mối quan hệ trong giới “đồng bóng”. Những người tìm đến T để xem bói và mời cúng đều là các vị khách dự hầu và từ đó phát triển thêm những mối quan hệ khác. Ngoài việc trong năm T ra hầu cho bản mệnh thì cậu còn “hầu” cho khách. Bởi lẽ, không phải ai nặng căn nặng quả cũng có thể ra trình đồng mở phủ do nhiều yếu tố cá nhân và xã hội chi phối, vì thế mà họ thường phải thỉnh đến những nhân vật có tuổi đồng như T để làm lễ xin khất đồng, hoãn đồng. Những buổi lễ như vậy, ngoài việc sắm lễ lạt, hương hoa cho buổi lễ, khách còn phải trả cho T những khoản thù lao riêng (dao động mỗi buổi lễ từ 1,5 - 2 triệu đồng). Khi đi lễ cho khách, đến tại gia hay đi các đền to phủ lớn, T thường được đưa đón bởi xe ôtô riêng. Cứ theo đúng định kỳ hàng tháng thì hầu như tuần rằm, mùng 1 nào T cũng có rất nhiều lời mời, đấy là chưa kể những lịch hẹn từ những lần xem bói trước hay vào những tháng có nhiều tiệc quan, tiệc Thánh. Do vậy mà thu nhập và tích lũy của T đủ để ông đồng này dồn vào vấn hầu định kỳ hàng năm của mình cùng chi phí cho bản thân. Mỗi vấn hầu mà ông đồng N.Đ.T thực hiện cho bản mệnh rơi vào ngót nghét 40 triệu đồng. Chính vì vậy mà việc “hành nghề” giúp ông đồng mang căn Cô Chín này có thêm kinh phí trang trải đáng kể cho mỗi lần ra hầu. Làm “thầy” thì cũng phải ra dáng, các vị “Thánh” sống này cũng có đủ “đồ nghề” chuyên nghiệp. Khám phá chiếc túi vải nâu chuyên đi chùa của T, tôi được thấy đủ cả sách chữ Hán, vòng tay hạt gỗ, chuông đồng, mõ tụng kinh, đĩa và tiền gieo quẻ, áo nâu, khăn xếp… Những ông đồng này tay thường đeo nhẫn và để móng rất dài, ngón tay thon, bàn tay mảnh khảnh như con gái. Và khi hai bàn tay ấy chắp vào lễ Thánh cũng rất “có hồn”. Đi cúng không giống như nhảy đồng là bẩm sinh mà có. Cúng cũng phải có bài, có lễ nghi đúng tuần tự. Những điều này đều phải có sự học hỏi và qua quá trình trải nghiệm mới đến độ thành thạo. T cho biết: “Phải xác định được tính chất của buổi lễ, là dâng sao giải hạn hay cất nóc xây nhà, là trừ tà sát quỷ hay cầu duyên, cầu phúc. Có như vậy mới biết lối mà bảo khách sắm lễ cho phù hợp và có những bài văn khấn cho đúng lễ nghĩa và cầu đúng ông Thánh mà mình thỉnh cho phải phép. Nếu cầu duyên thì phải thỉnh đến các ghế hàng cô như: Cô Chín, Cô Bơ; cầu tài, học hành thì phải nhờ đến cửa Ông Hoàng Mười, cầu công danh thì Ông Hoàng Bảy...”. Coi chừng “buôn thần bán thánh” Trước những cái “lộc” mà con đường tâm linh mang lại, các ông đồng cũng đứng trước ranh giới giữa làm việc Thánh và buôn thần bán thánh. Đi lễ với khách và việc dùng Thánh để lừa khách là việc chỉ ở một cái tặc lưỡi. Nói về cái “nghề” tâm linh không phải để cổ súy cho hình thức vốn bị coi là “mê tín dị đoan” này. Trên thực tế, việc cúng lễ linh đình làm hao tiền tốn của, vẽ ra lễ lạt to để lấy tiền của khách là chuyện không thiếu ở các đối tượng tự cho mình cái quyền của thầy cúng. “Làm nghề nào cũng vậy, cốt là ở cái tâm. Nhưng nếu cái tâm không còn được giữ ở môi trường tâm linh thì thật đáng sợ. Ngay như bọn em, tiền thì cần thật đấy, nhất là sinh viên thì càng cần tiền, nhưng đánh mất cái tâm nơi cửa Thánh thì thật sự không dám, bởi thế mình vừa cảm thấy hổ thẹn với chính bản thân, hơn nữa ông Thánh cũng chẳng tha cho đâu, nay tàu, mai xe, tương lai rồi sẽ rõ hết”, T tâm sự. Nói về các thủ đoạn trong cái “nghề” này thì không thiếu. H cho biết: “Khách đến thì đủ thành phần, nhưng đa phần đều là thầy bảo gì nghe nấy, chỉ cần đánh trúng tâm lý thì sau đó bảo gia chủ về… dỡ nhà có khi cũng nghe. Chính vì vậy mà không ít người bị lợi dụng moi tiền moi của. Thậm chí khi sửa lễ, có 1 thì bảo 10, cái gì không cần thiết cũng đưa vào danh sách cũng lễ. Các khách khi đã tin theo thì những chuyện đó cứ răm rắp nghe theo. Cũng là vừa sợ, vừa để giải quyết khâu tâm lý. Nên muốn để người ta tin theo thì phải tạo được điểm nhấn ban đầu, phán câu nào phải chắc câu đó. Nhiều thầy đã thành công với các chiêu này.” Cũng lại có nhiều ông thầy muốn tạo ra cái “thương hiệu” của mình như kiểu làm cao giá. Họ chỉ tiếp khách vào ngày rằm, mùng 1, hoặc vào những ngày lẻ, quy định giờ vào giữa trưa. Cứ quá giờ thì không tiếp khách hoặc đang phán cũng dừng lại đợi đến hôm sau. Rồi lại buông ra những lời phán kiểu thả câu, nửa vời để kích động khách bỏ thêm tiền vào lễ dâng lên ban thờ. Nói chung là đủ các chiêu trò để làm sao mà được thật nhiều tiền cũng như vẫn giữ được cái danh giá của mình”, T nói thêm.
LĐĐS
Bình luận
Gửi bình luận của bạn
|
Tin nhiều người đọc Danh bạ website Phật giáo Sự kiện - Hội thảo
Đăng ký bản tin |