Chi tiết tin tức Bụi phấn rơi rơi...! 18:51:00 - 26/11/2015
(PGNĐ) - Nắng vàng nhảy nhót xen lẫn những hạt mưa lất phất bay bay…Con ngồi bên khung cửa sổ nghe như đâu đây như tiếng Thầy vang vọng. Ấm áp, thân thương mà nay xa vắng quá…!
Phấn trắng, bảng đen vẫn chờ con tới lớp…nhưng con không thể tự mình tới trường sau ca phẫu thuật sáng nay. Bác sỹ dặn con sẽ phải nghỉ hai, ba buổi học tới…Con tiếc lắm những lời giảng của Thầy…Chiều nay, bụi phấn có rơi trong không gian tĩnh lặng của lớp học?…Những giọt mồ hôi thấm đượm nghĩa tình có rớt xuống trên bục giảng của Thầy?... Trên giường bệnh, con mường tượng ra buổi học hôm nay: Thầy say sưa giảng cho chúng con nghe bài pháp về “Tứ diệu đế”. Sau bài giảng, con đã hiểu cuộc đời chồng chất khổ đau như thế nào, con đã thấu nguyên nhân của sự khổ, con đã tin ở cảnh giới niết bàn và con đã biết đâu là con đường để diệt trừ đau khổ. “Cuộc đời là bề khổ”. Xưa con học “Truyện Kiều”, Nguyễn Du đã viết: “Đã mang cái nghiệp vào thân Cũng đừng trách lẫn trời gần, trời xa” Nay con mới hiểu đó là “Nhân quả - Nghiệp báo” trong Đạo Phật. Mỗi người sinh ra mang một nghiệp riêng, tùy theo nhân đã gieo mà thụ nhận quả báo xấu – tốt. Con biết mình và bạn bè đồng tu có đầy đủ phúc duyên mới được tu học dưới khuôn viên tươi đẹp như Trúc Lâm Thiên Trường và hàng ngày được lắng nghe quý Thầy giảng pháp. Hé ô cửa kính, con đưa mắt nhìn ra phía chân trời. Xa xa, đàn cò trắng đang tung cánh bay về phía núi. Bâng khuâng một nguồn xúc cảm đong đầy, con lặng ngồi ngân nga câu hát: “Khi Thầy viết bảng, bụi phấn rơi rơi Có hạt bụi nào rơi trên bục giảng Có hạt bụi nào vương trên tóc Thầy…” Thầy giống như người lái đò đưa khách qua sông giữa dòng nước ngược. Cứ mỗi lần qua bến đò đến lớp, con lại liên tưởng tới hình ảnh của Thầy đang chèo lái con thuyền đưa chúng con thoát khỏi bến mê. Chuyến đò của Thầy trở nặng những yêu thương… Bao nhọc nhằn, vất vả lo toan việc trụ xứ, Thầy vẫn dành thời gian miệt mài bên trang giáo án để tới lớp chia sẻ kinh nghiệm tu tập và truyền trao giáo pháp cho chúng con. Con đến với đạo từ sự hy sinh thầm lặng ấy!
Dòng nước cứ cuồn cuộn chảy, con đò cứ chênh chao theo những đợt sóng nhấp nhô, người lái đò cố gồng mình giữ cho bánh lái không bị chệch hướng. Lặng nhìn dòng sông lững lờ trôi đan giữa những cánh bèo phiêu dạt không biết từ nơi nao, sao lòng con buồn quá?... Cuộc đời vốn vô thường, giả tạm sao không ai nhận ra để mãi mãi trôi lăn trong luân hồi sinh tử? Cùng trên chuyến đò Hồng Giang qua sông, có mấy ai lặng ngắm những cánh bèo phiêu dạt như kiếp người chìm nổi giữa dòng đời? Qua bài giảng về “Tam pháp ấn” của Thầy, con đã nhận ra tất cả là vô ngã. Thầy cũng giúp con biết yêu thương, biết mở rộng trái tim mình với tất cả những người xung quanh sau bài học về “Lục hòa” và “Tứ vô lượng tâm”…Quan trọng nhất, Thầy đã chỉ cho con thấy tầm quan trọng của “Giới – Định – Tuệ” trong đời sống tu tập của người xuất gia để từ đây con biết cách gieo trồng, vun xới hạt giống bồ đề của tuệ giác trong mình… Dòng thời gian cứ êm đềm trôi mãi, màu áo nâu trên đôi vai Thầy sẽ bạc dần theo tháng năm…Nhưng Thầy ơi! Dù có đi về phương trời nào, con sẽ nhớ mãi hình bóng Thầy đã tận tụy chăm lo cho đàn con, nhớ mãi bài giảng hôm nay đã rọi vào hồn con những giọt sương long lanh của của trí huệ giải thoát. Thầy đã gieo vào lòng con niềm tin sâu sắc vào phật pháp khi con tỏ ngộ chân lý và những điều huyền diệu được hé mở sau bài giảng của Thầy. “Thầy ơi”! Dòng nước ngược cuộc đời mấy ai theo Người ta cứ cười Thầy trò mình khờ dại… Nhưng con tin ở một niềm tin vĩ đại: Phật – Pháp – Tăng chân lý giữa cuộc đời…!
Tâm Hà
Bình luận
Gửi bình luận của bạn
|
Tin nhiều người đọc Danh bạ website Phật giáo Sự kiện - Hội thảo
Đăng ký bản tin |