Chi tiết tin tức Mùa đông đã qua 20:48:00 - 15/11/2015
(PGNĐ) - Vào đông, mặt trời đi ngủ sớm. Mới 5 giờ mà đã nhập nhoạng tối.
Mâm cơm chiều đã bày ra mâm. Kim đồng hồ nhích dần… 6 giờ… rồi 7 giờ… Tuấn bảo hai con ăn cơm trước. Cảm giác đói trong anh đã bị nỗi lo âu, đợi chờ lấn át khi màn đêm bao phủ khiến Tuấn mãi đi ra đi vào mong nghe được tiếng xe máy quen thuộc…
Lan về. Nỗi lo lắng trong lòng Tuấn tan biến nhường chỗ cho sự bực dọc nhân đôi. Anh nói mát: - Mai em đem đồng hồ đi sửa, nghen! Lan nhìn đồng hồ treo tường rồi nhìn đồng hồ đeo tay. Cùng 11 giờ. Nàng nhướng mày, hỏi: - Đồng hồ chạy đúng! Sao lại sửa? - Đồng hồ chạy sai. Em bảo về năm giờ mà đồng hồ chỉ mười một giờ. Sai những sáu tiếng. Đem đi sửa cho hợp với thời gian của em. Lan chợt hiểu. Nàng im lặng đi vào phòng tắm. Tuấn nhìn theo. Sự im lặng của Lan nâng nỗi bực dọc trong lòng Tuấn lên thêm một điểm. Anh những đợi ở vợ một lời xin lỗi. Vậy mà… Lan thả lỏng cơ thể dưới vòi sen. Những tia nước ấm cho nàng cảm giác sảng khoái. Làn nước chảy xuôi như một tấm voan trong suốt mơn trớn tấm thân trắng ngần của người phụ nữ tuổi ba lăm lồ lộ những đường cong khêu gợi. Lan nhìn thân thể mình trong gương… Nàng như mê mụ với sắc đẹp của chính mình. Mắt nàng lim dim bởi một cảm giác lâng lâng khi nhớ lời Khánh đã làm trái tim nàng bồi hồi: “Lan xinh hơn hồi còn đi học”. Trong nàng bùng lên cảm xúc ham muốn được yêu… Nàng đến bên Tuấn, choàng tay qua cổ chồng, nũng nịu: - Đi ngủ anh! Tuấn thấy hưng phấn vì sự đụng chạm của vợ. Nhưng nỗi bực dọc đã át nỗi xúc động bản năng. Giọng anh khô khốc: - Có thể anh đã sai khi anh thức đợi em về, đợi một người mà họ xem bạn bè vui chơi là cần thiết hơn chồng con. Lan đăm đăm nhìn chồng… Tuấn chờ đợi… Ham muốn trong lòng Lan tan biến. Nàng xịu mặt: - Nói chuyện với anh thật mệt. Anh chưa ngủ thì em đi ngủ trước đây. Tuấn nghe đổ vỡ trong lòng. Anh bỗng thấy chán chường, rệu rã tất cả các giác quan… Đêm thật dài với Tuấn. Anh chẳng buồn lay gọi khi Lan ú ớ nói mê trong giấc ngủ. Tuấn nằm yên nghe tiếng tích tắc của đồng hồ từ phòng ngoài. Nhịp thời gian vẫn vô tình, vô cảm trước tâm tư con người. * Giận chồng. Bây giờ khoảng thời gian từ nhà đến cơ quan của Lan quá chật hẹp. Trước đây, thỉnh thoảng nàng cũng buông mình để đi chơi với bạn bè như là để tìm lại chính mình, tìm lại chút riêng tư bị đè nén dưới áp lực của hai tiếng gia đình. Nay nàng buông thả không kiềm chế. Cái nhan sắc trời ban như một chất keo hấp dẫn, khiến Lan dễ dàng có thêm nhiều bạn mới sẵn sàng chìu chuộng nàng, chỉ để nhận lại một ánh mắt, một nụ cười của người đẹp. Còn Tuấn, thay vì đem cả lòng yêu thương và sự bực dọc giãi bày với Lan thì anh lại im lặng vì tự ái đàn ông. Tâm tình không được giãi bày khiến lòng anh u uất. Rất may anh vẫn cần mẫn với công việc vì ý thức được trách nhiệm của người cầm lái con thuyền gia đình. Nhưng đôi tay bẻ lái không còn mạnh, đôi chân không còn vững trước con sóng hà khắc của dư luận làm chao đảo lòng tin vào một tình yêu chung thủy. Đã có điều tiếng xầm xì: “Tưng con con ở đợ, tưng vợ vợ lấy trai”. Ba tháng trôi qua từ đêm Lan về muộn không lời giải thích, vợ chồng Tuấn - Lan chỉ nói với nhau những lời tối cần thiết trong sinh hoạt gia đình. Chiếc gường hạnh phúc đêm đêm trở nên quá rộng. Một động chạm vô tình cũng làm cả hai khó chịu. Cố chấp và chờ đợi ở nhau một sự nhượng bộ nên đều đau khổ vì khao khát nhau và vì chờ đợi. Tuấn và Lan, ai đau khổ hơn ai? * Hàng ngày, sống trong một gia đình đã không còn nghe tiếng cười, nỗi khổ của đứa con đã bước vào tuổi mười lăm bị mặc cảm lạc lõng giữa gia đình đã mượn nhật ký nói hộ. Vào một ngày cuối tuần, đứa con ngã bệnh. Lòng người cha thức dậy bổn phận của mình. Tuấn chăm sóc thuốc men cho con và tình cờ thấy được quyển nhật ký dưới gối của nó. Anh cầm đọc: “Ngày… tháng… năm… Ba mẹ thương chúng con hay ba mẹ chỉ thương mỗi bản thân ba mẹ? Để chị em chúng con làm chứng nhân bất đắc dĩ trong một gia đình đã mất đi ý nghĩa của gia đình. Mà chắc gì ba đã thương ba khi ba tự đánh mất đi bản lĩnh của người đàn ông: Nghị lực và lòng vị tha! Mẹ chắc gì thương mẹ khi mẹ quá chú trọng đến hình thức bản thân và những thú vui phù phiếm mà quên đi bổn phận của người phụ nữ: Yêu chồng, thương con, biết chịu đựng và quý trọng gia đình!...”. Tuấn rùng mình, có cảm giác vừa thoát khỏi vũng tối của sự u mê. Những dòng nhật ký nhòe lem như thấm đẫm những giọt nước mắt tủi hờn, thẳng tắp như tiếng thét căm phẫn xộc thẳng vào trái tim đang run lên vì xúc động của anh. Nhìn con gái nằm thiêm thiếp trên gường, tình thương con siết chặt lòng anh. Gấp lại quyển nhật ký, anh tự nhủ khi Lan về anh sẽ giãi bày với nàng tất cả. Khi Tuấn nghĩ như thế thì Lan đang trên đường đến nhà Hạnh để đi dã ngoại cuối tuần với nhóm bạn học cũ. Nhưng… việc gì thế kia? Từ xa, Lan đã thấy sự tụ tập huyên náo của đám đông trước nhà Hạnh, và một người dắt chiếc xe máy lách ra ngoài. Lành! Sao trông nó vội vã và quần áo xốc xếch? Lan chặn Lành lại định hỏi thì Lành nói: “Về đi! Dẹp hết! Vợ thằng Khánh đến làm rùm beng ở nhà con Hạnh. Máu hoạn thư mà! Tội nghiệp con Hạnh vô cớ bị một mẻ ê chề. Có thanh minh gì thì dư luận vẫn là năm mươi năm mươi, không gột rửa hết được. Mày nên về kẻo rồi như nó thì khổ. Dẹp hết! Về với gia đình. Dẹp ba cái trò hội họp gặp mặt như tụi thanh niên độc thân đi!”. Lan ngỡ ngàng quay xe theo Lành với những câu hỏi xô bồ trong đầu. Bất chợt nàng nghĩ nếu vợ Khánh không nhắm vào Hạnh mà vào nàng thì hậu quả sẽ ra sao? Lan rùng mình nhớ lại lời Khánh khen nàng hôm nào. Nàng bỗng cồn cào nhớ Tuấn, nhớ đến tình cảnh hai vợ chồng mấy tháng nay. Ôi… chồng! Dù sao gia đình vẫn là nơi trú ẩn cuối cùng khi trong đời gặp điều khốn nạn. Thôi thì hãy làm lành, chịu nhịn Tuấn một tí. Ừ nhỉ! Nhịn chồng, làm lành với chồng thì mất mát gì đâu. Rồi sẽ… Bất giác hai má nóng bừng, nàng liếc nhìn Lành lái xe bên cạnh. * Hôm nay trong nắng ấm và gió xuân dịu ngọt. Nghe như trong nắng có vị mật, vị của hạnh phúc sinh sôi nảy nở khắp vạn vật. Cả gia đình ngồi ngoài sân vườn. Tuấn ôm thằng Mạnh, để nó đứng trong lòng, nhìn vợ dùng chiếc lược sừng nhẹ nhàng chải tóc cho con gái. Giống như Lan, mái tóc của con gái cũng dày, đen mượt, suôn dài phủ lưng. Tuấn nói: - Cúc à. Con cho ba mẹ xin quyển nhật ký nhé. Con chẳng nên đọc lại những ngày tháng ghi dấu u buồn làm gì. Ba mẹ sẽ cất trong một góc riêng để nhắc nhở ba mẹ tránh sai lầm ở tương lai. Lan dừng tay chải tóc, phụ họa: - Con đồng ý không? Ý ba cũng là ý mẹ đó. Cúc ngả đầu vào lòng mẹ, nhìn cha đáp: - Dạ. Con cảm ơn ba mẹ. Chị em con cảm ơn ba mẹ nhiều lắm. - Ba ơi! Nhìn kìa!... Thằng Mạnh la lên. Theo hướng thằng Mạnh chỉ, cả gia đình nhìn thấy nơi khe thông gió trên đầu hồi ngôi nhà mới có đôi chim vỗ cánh rần rật bay ra bay vào. Chúng đang tha rác làm tổ. Trông chúng thật siêng năng và xinh xắn. Phụng Tú
Bình luận
Gửi bình luận của bạn
|
Tin nhiều người đọc Danh bạ website Phật giáo Sự kiện - Hội thảo
Đăng ký bản tin |