Chi tiết tin tức

Bổn phận làm cha mẹ

17:08:00 - 07/07/2017
(PGNĐ) -  Thuở xưa Đức Bình An Vương có chín anh em. Khi thái tử chết đức vua lấy làm đau khổ, buồn rầu, bỏ ăn bỏ uống, cả ngày đêm chỉ than khóc không thiết gì đến việc triều chính, không ai khuyên giải ngài được. Trong chín người em của Đức Vua có một người em trai tên Ga Na Đi. Ông này cũng khóc, nhưng khác với anh thay vì anh khóc trong cung, còn ông lại ra đường đứng khóc hoài.

Mọi người thấy lạ hỏi:

  • Tại sao ngài khóc?

Ông đáp một cách tự nhiên:

  • Tôi muốn con thỏ ngọc ở cung trăng mà không biết làm sao bắt được. Ai cũng cho rằng ông điên, và đem câu chuyện tâu lại cho Đức Vua nghe.

Trong chín người em, đức vua thương ông Ga Na Di hơn hết. Khi nghe qua câu chuyện kỳ lạ ấy ngài ngự ra đường nắm tay em và hỏi rằng:

  • Tại sao hoàng đệ đi lang thang cùng thành đòi thỏ cung trăng như là kẻ mất trí vậy?

Em muốn hỏi thỏ bằng vàng, bạc, ngọc ngà, xích châu, mã nảo chăng, vương huynh sẽ bảo thợ kim hoàn làm cho em, hay em muốn thỏ thật? Vậy em muốn thứ thỏ nào hãy cho vương  huynh biết…

Ga Na Đi đáp:

  • Những loài thỏ nào có mặt trên quả địa cầu này em đều không muốn cả, em chỉ muốn thỏ trên cung trăng thôi

Đức vua nghe như thế lấy làm sầu khổ vô cùng nghĩ rằng Ga Na Đi đã điên rồi, nên ngài nói:

  • Ga Na Đi! đòi hỏi như hoàng đệ chắc thế nào hoàng đệ cũng chết. chứng bệnh như thế là nan y rồi. Có lý nào hoàng đệ lại muốn được thỏ cung trăng?
  • Vương huynh đã biết người mơ ước thỏ trên cung trăng sẽ bị chết, vì không thể bắt được thỏ nên sanh buồn rầu thất vọng mà chết. Thì tại sao vương huynh lại than khóc Hoàng Tử đã ly trần vì người đã chết rồi thì làm sao còn có thể sống lại được.

Ga Na Đi cầm tay anh nói tiếp.

  • Tâu Vương huynh, có câu nói rằng: con sinh ra không khi nào chết.

Câu này chỉ là một câu nói hoang đường thôi. Vương huynh cũng không thể đem quân đi đánh với tử thần để cướp con về được. Đã gọi là chết thì không ai đem của cải ra mua chuộc hay dùng mưu trí để trốn tránh được. Tất cả nhân loại từ vị Hoàng đế đến kẻ xin ăn, các nhà trí thức cùng các vị Đạo sĩ cũng không trốn thoát, đến các bậc giác ngộ cũng phải nhập Niết Bàn để từ biệt xác thân ngũ uẩn nầy nữa là hoàng tử.

Đức vua nghe qua hiểu rõ sự chết là của chung và phải đến của chúng sanh nên không buồn nữa. Ga Na Đi đã khéo dùng chước hay mà giác ngộ được nhà vua vậy.

Làm cha thương con như nhà vua trên, kể ra cũng đáng khen nhưng khi con đã chết sự khóc than uất ức thương tiếc thảy đều vô ích. Ví dù có than khóc nhiều đến đâu, lâu đến mấy người quá vãng cũng chẳng được nghe và thấy biết.

Lúc con chết đã vậy, thì lúc còn sống bổn phận của cha mẹ còn khó khăn hơn. Không những làm cha mẹ phải lo cho con được an vui no ấm trong kiếp hiện tại này mà còn phải tìm phương pháp cho con khỏi đi lạc vào đường tà mà phải đi vào đường chánh đạo để khỏi sa đọa vào bốn đường ác. Đó mới là tròn bổn phận.

 

TRUYỆN CỔ PHẬT GIÁO – Pháp Siêu – Nguyễn Thanh Dương

Bình luận
Gửi bình luận của bạn

Danh bạ website Phật giáo
Sự kiện - Hội thảo
  • Về Thiền học khởi nguyên của Phật Giáo Việt Nam
  • Giới thiệu sách - Tìm người trong hơi thở
  • Chuyện xưa... mai trắng Hà thành
  • Đôi dòng xúc cảm
  • 108 Lời tự tại – Nâng cao phẩm chất cuộc sống
  • Ai trộm chuỗi tràng hạt của Phật?
  • Em nên đi tu hay lấy chồng?
  • Trần Nhân Tông – đức Vua, Phật hoàng của dân tộc Việt
  • Bình an giữa cuộc đời
  • Ăn và Đạo Pháp

Đăng ký bản tin