Vậy là một năm nữa sắp qua, nhanh như chớp mắt, "thằng cu Lam" 8 tuổi ngày nào giờ cũng đã 34. Vài cái chớp nữa sẽ là 50, 60, có khi còn không kịp chớp...
Thời gian qua, mình và người thương buồn, vui, hờn, giận, được,mất... có đủ. Với mình, dù là hạnh phúc hay khổ đau mình cũng đều trân quý, vì đó chính là cơ hội để mình tự nhìn lại và tôi luyện bản thân mỗi ngày.
Hành trình đời người ai cũng có những khúc quanh,
lúc đó hãy dừng lại, lắng nghe, làm mới và đi tiếp - Ảnh: Thái Lam
Người thương ơi, có phải những nỗi niềm chung của chúng ta cũng chỉ xoay quanh những vấn đề tình cảm, công danh, sự nghiệp,...? Xoay quanh các mối quan hệ tình thân, tình yêu, xã hội...? Và bao nhiêu thứ áp lực cũng từ đó mà sinh ra?
Người thương, nhìn thật sâu, mình sẽ thấy mình chính là những hạt giống của bố mẹ, ông bà, con cái của mình cũng chính là sự tiếp nối của mình, và con người của mình hiện tại cũng là tổ hợp của tự nhiên và vô vàn những hạt giống của xã hội. Chúng ta là một phần của nhau, không hề tách biệt.
Khi mình hạnh phúc, xung quanh mình cũng hạnh phúc, khi mình buồn đau, xung quanh mình cũng buồn đau. Khi mình tức giận, xung quanh mình cũng tức giận. Và khi mình phát triển hay trì truệ thì xung quanh của mình cũng đều như thế. Vậy nên, cách tốt nhất để cho bản thân, người thân và xung quanh mình an, khoẻ chính là tự nuôi dưỡng những hạt giống tốt, chuyển hoá được những hạt giống gây bạo động và cố gắng thương luôn những điều kiện làm mình đau khổ.
Nói vậy thôi, chứ đã là người thì còn phải khổ, bởi vì những hạt giống của khổ đau nó mạnh mẽ lắm. Mỗi khi gặp chuyện bất như ý thì nó lại ùa về, nào là hạt giống ích kỷ, tham lam, những hạt giống đố kị, ganh ghét ,những hạt giống của hơn thua, hờn giận và còn cả những thói quen, những định kiến cổ hủ đã được xây dựng kiên cố trước đó làm chúng ta sợ hãi. Hay những lúc để tâm rong ruổi chạy theo cái “tưởng”... đều làm chúng ta khổ đau! Những lúc như thế, người thương hãy cùng mình dừng lại, nhận diện và chuyển hóa.
Sống được mấy chục năm, cũng trải qua nhiều thăng trầm, nhiều cung bậc cảm xúc, mình thấy rằng hạnh phúc dễ có được khi ràng buộc càng ít đi chứ không phải là cần phải có nhiều thứ như mình tưởng. Hạnh phúc cũng có được khi được sống thật là chính mình, thân và tâm hoà làm một. Một người hạnh phúc, vững chãi khi biết rõ họ là ai, họ muốn gì và khi họ có được tự do...
Những lời dong dài cuối năm chắc cũng sẽ có người hiểu, không hiểu, có người cho là thế này thế nọ, nhưng mình cũng không quan tâm lắm. Quyết định sẽ viết ra để ôm ấp chính mình và người thương đang cần sự có mặt của mình, có khi cũng là một hạt giống cho một ai đó, mình không biết...
Cuối cùng, mình xin cảm ơn sự có mặt của tất cả và mong cho tất cả luôn vững chãi, thảnh thơi...
Nguyễn Thái Lam