Chi tiết tin tức Lời cảm ơn cuộc sống 11:06:00 - 02/11/2015
(PGNĐ) - Xin cảm ơn những người đã hết lòng thương cảm và giúp đỡ cháu trong lúc cháu không có người thân bên cạnh. Xin cảm ơn cuộc đời vẫn có những tấm lòng nhân ái.
Trong đám tang mẹ tôi, ngồi suốt mấy ngày bên cạnh quan tài bà nội là đứa con gái thứ hai của tôi; cháu bị chậm phát triển sau một cơn bệnh nặng hồi mười bốn tuổi, cho nên đã xấp xỉ ba mươi, xinh đẹp, nảy nở, mà tinh thần vẫn như đứa trẻ. Được mẹ tôi thương vì bất hạnh, cháu quấn quýt với bà; khi bà mất, cháu hụt hẫng nhất. Ngày đưa mẹ tôi đi hỏa táng, e lúc chộn rộn không có người giám sát cháu cẩn thận, tôi bảo cháu ở nhà. Cất đám lúc sáu giờ sáng, chưa đến chín giờ thì mọi nghi thức và thủ tục đã hoàn tất, đoàn xe tang trở về. Vào nhà mới biết đứa con gái cũng lẻn theo xe đưa tang bà mà mọi người không ai nỡ cản cháu. Vấn đề là không thấy cháu về. Cả nhà hoảng hốt đi tìm và báo động với tất cả những nơi có liên quan. Mẹ cháu đã tấm tức khóc. Đến trưa hôm sau, mọi người đang ủ rũ ngồi trong nhà thì thấy có tiếng xe gắn máy rít thắng rồi dừng lại trước cổng. Người nhà vội vàng ùa ra và mừng rỡ khi trông thấy cháu, vừa xuống khỏi xe của một người đàn ông trung niên; người này thấy người trong nhà chạy ra mừng rỡ như vậy thì cúi đầu chào rồi rồ ga chạy đi, chúng tôi không kịp giữ lại. Qua những lời kể rời rạc của cháu, chúng tôi đoán rằng sau khi đưa quan tài của mẹ tôi vào lò thiêu, cháu đã sững sờ đứng nhìn mãi, cho đến khi mọi người ra về thì không ai để ý đến cháu. Dường như sau đó cháu đã theo một đoàn đưa tang khác về một nơi nào đó khá xa trung tâm thành phố; tại đó, cháu được nhà chủ tiếp đãi tử tế; họ dò hỏi để biết được tình trạng của cháu và biết cháu ở gần chùa Giác Lâm quận Tân Bình, nhưng vì xa xôi và chính họ cũng đang bối rối, nhà chủ cho cháu ở lại qua đêm rồi hôm sau mới cử người nhà đưa cháu về. Đến chùa Giác Lâm thì cháu nhớ đường về nhà vì trước đó cháu thường theo bà nội lên chùa; nhờ vậy mà người đưa cháu về đã tìm đến được tận trước cổng. Yên tâm vì đã làm xong nhiệm vụ, người đưa đường không đợi vào nhà, có lẽ ngại những lời cảm ơn chăng? Ngẫm lại, tôi thấy mình thiếu sót. Lẽ ra, tôi phải quyết định cho cháu đưa tang bà và dứt khoát nhờ người giám sát cháu để khỏi xảy ra những chuyện bất ngờ. Cũng may, cháu đã gặp được những người tử tế và đã về đến nhà an toàn sau một ngày đi lạc. Xin cảm ơn những người đã hết lòng thương cảm và giúp đỡ cháu trong lúc cháu không có người thân bên cạnh. Xin cảm ơn cuộc đời vẫn có những tấm lòng nhân ái. Chiều Chủ nhật tuần qua, em chở đứa con trai năm tuổi đi chơi dọc theo bờ kênh Nhiêu Lộc. Lâm Thị Thanh Tuyền, quận 3, TP.HCM
Bình luận
Gửi bình luận của bạn
|
Tin nhiều người đọc Danh bạ website Phật giáo Sự kiện - Hội thảo
Đăng ký bản tin |